"Thanh An? Chậm thôi...ui, nhanh quá!" Chiêu Hòa nhìn bàn tay Thanh An nãy giờ nắm lấy tay mình kéo đi, bước chân cũng từ đó nối gót theo.
Nhưng tốc độ người kia quá nhanh làm nàng có chút không thể xoay sở.
"Làm sao mà đi gấp vậy?"
Thanh An có chút đen mặt, nếu bị tên kia phát hiện là yêu thì coi như xong.
Lũ đạo sĩ trước nay thích trảm yêu trừ ma đã là chuyện thiên kinh địa nghĩa, dù cho nàng không ngán bất kì ai trên nhân gian, nhưng hiện giờ nàng còn nhiều việc phải giải quyết, không thể chuốc thêm phiền phức vào người.
Nàng quay lại nhìn Chiêu Hòa, chỉ thấy người kia xoa xoa tay nào, lúc này nàng mới tức khắc buông ra, nãy giờ đã vô thức nắm chặt thế này cũng không hay.
Chiêu Hòa có chút ủy khuất, nàng xoa bàn tay đang đỏ lên của mình.
Hai má hơi phụng phịu trông đáng yêu vô cùng.
"Thanh An, ngươi sau này đừng có mà nhặt đồ gì lung tung nữa.
Vị đạo nhân khi nãy đã bảo con chồn là yêu quái, cũng may là nó đang bị thương, ngươi mang về cũng không có mệnh hệ gì.
Sau này nếu muốn đem gì về, ta cũng phải đi theo ngươi."
Nửa phần trách móc, nửa phần lo lắng.
Thanh An có chút buồn cười nhìn người kia.
Đem theo Chiêu Hòa chẳng phải còn gánh thêm việc sao? Nhưng ý cười chỉ ở trên mắt, nàng vẫn một giọng không nhiều cảm xúc: "Được rồi, không nhặt gì lung tung."
Nhưng nàng cảm thấy kì lạ, nhân gian trước nay luôn được tiên giới bảo hộ rất tốt, hiếm khi có tà vật tác oai tác oái trên nhân gian.
Thậm chí nói về yêu, nhân gian có người tin kẻ không.
Chiêu Hòa vậy mà đối với chuyện vừa gặp yêu cũng chẳng mấy quan tâm.
Nghĩ một lúc, Thanh An liền hỏi: "Ngươi không sợ sao?"
"Sợ thì tất nhiên là có.
Nhưng nhân gian biết bao nhiêu chuyện kì ảo, ta nghe từ nhỏ cũng dần quen.
Dù sao yêu quái tồn tại không ít, đôi khi gặp cũng là chuyện thường tình." Chiêu Hòa gật đầu, nàng cho là đúng nói.
Thanh An cảm thấy kì lạ, quả thật ở nhân gian sẽ có yêu, nhưng nhiều như Chiêu Hòa kể thì tuyệt đối trước nay chưa từng có.
Là yêu giới lỏng lẻo, hay tiên giới bất lực? Nàng nghĩ lại lời của tên chồn kia, hắn sang nhân gian trú ngụ cũng vì một người tên Sĩ Lân, chắc hẳn chuyện này cũng có liên quan.
Rốt cuộc Sĩ Lân là ai mà có thể làm rung chuyển tam giới? Kể cũng kì lạ, nghĩ đến Sĩ Lân là đầu nàng lại đau vô cùng.
Có quá nhiều chuyện làm nàng không thể hiểu được.
Nàng tỉnh dậy sau một cơn ác mộng dài, sau đó những gì liên quan đến mình đều quên mất, ngoại trừ cái tên Thanh An ở lại.
"Thanh An, kẹo hồ lô kìa." Chiêu Hòa nhìn thấy một sạp bán kẹo hồ lô, liền lôi kéo tay Thanh An đi qua.
Nàng chưa kịp thoát khỏi dòng suy nghĩ liền bị kéo lấy, bất lực để người kia lôi đi đến trước sạp.
Có kẹo hồ lô, cũng có loại kẹo gì đó đầy đủ sắc màu, trông đáng yêu.
Hài tử vây quanh sạp, nhao nhao thích thú cười ha ha.
Thanh An quay sang nhìn nét mặt của Chiêu Hòa, thấy nàng ta chăm chú nhìn, liền hỏi: "Muốn ăn sao?"
"...Không có, ta cũng đã lớn rồi.
Chỉ là ngày nhỏ phi thường thích, nhưng phụ thân hiếm khi mua cho." Chiêu Hòa lảng tránh ánh mắt của Thanh An, bên tai hơi đỏ hồng.
Dù sao cũng đã trưởng thành, thích mấy loại quà vặt cũng có chút ngượng ngùng.
Thanh An nhìn một bên sườn mặt của Chiêu Hòa, lúc này nàng ấy quay sang một bên lảng tránh đi ánh mắt của mình.
Đôi môi đỏ hồng có chút mấp mấy.
Thanh An tuy hơi vô cảm nhưng cũng không nhịn được thầm cảm khái đáng yêu.
"Ông chủ, cho hai xâu!" Thanh An bước đến bên sạp.
lũ trẻ lúc này ngước lên nhìn nàng ta, lại nhìn những chiếc vòng chạm trổ trên người nàng, có đứa còn yêu thích sờ vào.
Thanh An cảm giác được nhưng cũng không làm gì, chỉ để yên cho lũ trẻ sờ.
Ông chủ lấy ra hai xâu, đưa cho Thanh An, lại khua tay đuổi đuổi mấy đứa trẻ: "Các ngươi không mua thì mau đi, đừng có phá khách của ta!"
Mấy đứa trẻ nghe vậy thì sợ hãi rụt lại, nép vào lòng Thanh An sợ hãi.
Thanh An lúc này mới để ý, những đứa trẻ không đứa nào cầm xâu hồ lô, quần áo có chút rách rưới, chỉ biết dùng ánh mắt thèm thuồng nhìn vào sạp.
Nàng cầm một thỏi bạc, đặt lên tay của lão bán xiên hồ lô.
"Đủ mua hết sạp này không?"
Ông lão nhìn bạc, đôi mắt lập tức sáng lên: "Đủ, đủ! Cô nương có thể lấy hết a, đa tạ tấm lòng rộng lượng như Bồ Tát a!"
Thanh An nhìn lão ấy, có chút khinh thường cười cười, nàng mới không làm Bồ Tát.
Chiêu Hòa bên đây nghe động tĩnh cũng chạy lại, khó tin mà nhìn Thanh An.
Lát sau chỉ thấy người kia đem từng xiên hồ lô cùng mấy loại bánh kẹo phát cho bạn trẻ, chúng nó vui mừng hò reo, giành giật nhau nhận quà.
"Còn không mau lại đây giúp ta." Thanh An ngước lên nhìn Chiêu Hòa, hơi nheo mắt lại.
Chiêu Hòa ngay lập tức bước đến, giúp Thanh An phát từng xiên.
Tiếng cười đùa vui vẻ vang khắp phố, không khí trở nên náo nhiệt hơn.
Lúc phát xong thì cả hai cũng đã thấm mệt mỏi.
Chiêu Hòa quay sang nhìn Thanh An, yêu thích híp đôi mắt lại mà cười.
Thì ra người này cũng có thể tốt đến vậy, mặc cho ngoài miệng vẫn luôn thích nói lời cay độc.
Cảm nhận được Chiêu Hòa đang nhìn mình, Thanh An cũng chỉ liếc mắt lảng tránh.
"Ngươi đó nha, thật tốt bụng.
Đúng là khẩu thị tâm phi." Chiêu Hòa không hiểu sao mình thật thích nói chuyện với người này, dù cho nàng ta mới chỉ cùng nàng vui vẻ chưa được một ngày.
Tất nhiên là không tính những hôm nàng ta hôn mê bất tỉnh.
"Nói nhiều. Thanh An hơi nhíu mi, nàng từ đâu lại lấy ra hai xiên hồ lô, một tay cầm xiên này, tay còn lại đưa cho Chiêu Hòa.
"Của ngươi."
Chiêu Hòa lúc này mới trố mắt ngạc nhiên, gian hàng khi nãy cũng đã hết sạch.
Là người này đã giữ lại cho mình sao? Chiêu Hòa nhìn bàn tay trắng nõn đang cầm xiên hồ lô, tức khắc nàng cũng nhận lấy.
Nàng nhìn gương mặt của Thanh An, trong mắt nàng ta lúc này cũng hiện ra ý cười.
Không hiểu sao nàng lại cảm thấy Thanh An ấm áp đến lạ.
Có chút đỏ mặt cầm lấy xiên hồ lô.
"Sao không chừa cho bọn trẻ, ta cũng không còn là con nít nữa!"
"Phần thưởng của ngươi sau những ngày chiếu cố ta, được không?" Thanh An mắt nhắm mắt mở nói.
Thật bất công! Những ngày Thanh An bất tỉnh là nàng bưng cơm rót nước, đến cả tối cũng không dám ngủ sâu chỉ để canh chừng nàng ta.
Cuối cùng thì lại được trả bằng xiên hồ lô này.
Nhưng Chiêu Hòa vẫn không hề tránh móc lời nào, thậm chí còn vui vẻ tươi cười.
Thì ra Thanh An cũng không phải là kẻ chỉ biết nói lời đau thương.
"Thanh An này, đừng lúc nào cũng tùy tiện dùng bạc như thế." Chiêu Hòa đôi khi cũng thật lo lắng, Thanh An và nàng bây giờ không có tùy tùng bên cạnh, dùng bạc nhiều như vậy khó tránh khỏi ánh mắt dòm ngó.
Đối với Chiêu Hòa, cả hai cũng chỉ là tay trói gà không chặt, lỡ như gặp phải cướp thì cũng chẳng biết làm gì được.
"Sao vậy? Chả phải ai cũng đều thích bạc sao?" Thanh An trước nay hiếm khi tìm hiểu về nhân giới, nhưng nàng biết một điều, phàm là nhân loại thì kẻ nào cũng thích vàng bạc châu báu, ôm cả đống vào người vẫn còn chưa thấy đủ.
Đối với hai giới còn lại, tất cả chỉ là vật ngoài thân.
Có thể nói, yêu giới coi trọng tu vi, thiên giới kính nể đức hạnh, thì nhân giới trọng nhất tiền bạc.
Nhớ lại đôi mắt sáng như sao của tiểu nhị cùng ông lão khi nãy khi thấy bạc, Thanh An lại càng chắc chắn hơn suy nghĩ của chính mình.
"Chính vì xem trọng, nên mới thực nguy hiểm.
Thanh An, chúng ta không mang theo gia đinh, nếu bị người để ý thì thật dễ rước họa vào thân." Chiêu Hòa vừa ăn kẹo hồ lô vừa nói, hai má có chút phúng phính lên.
Một mảnh đường vụn còn dính tại nơi khóe miệng.
Thanh An như nghe câu chuyện cười, dù sao ở nhân gian nàng cũng chẳng ngán ngẩm bất kì một kẻ nào.
Chỉ là vẫn gật đầu tán thành.
Nàng giương đôi mắt nhìn một bên sườn mặt của Chiêu Hòa, xuống mũi, lại xuống bên khóe môi.
Cuối cùng bàn tay vô thức chạm vào môi Chiêu Hòa, phủi đi vụn đường.
Chiêu Hòa đang đi thì bỗng khựng lại đôi chút, tay của Thanh An lành lạnh, chạm vào bên môi của nàng, mềm mềm lại dễ chịu.
Gương mặt nàng lại vô thức đỏ lên.
Trời lúc này đã gần về chiều, ánh nắng nhẹ nhàng phủ lên gương mặt tinh xảo của Chiêu Hòa.
Thanh An chỉ thấy nàng ấy nhếch nhẹ khóe môi mình, rồi dần dần lộ ra một nụ cười thật tươi nói lời cảm tạ.
Gương mặt Chiêu Hòa chẳng biết vì ngượng ngùng hay vì nắng mà đỏ lên.
Thanh An tầm mắt dừng lại lâu một chút, cuối cùng theo bước chân Chiêu Hòa mà lẫn vào trong đám người.
Có điều phát giác được bước đi người kia vội vàng hơn rồi.
Trời lúc này đã tối, Chiêu Hòa đã hứa với đám nha hoàn rằng nàng đi cùng Thanh An đến chiều sẽ trở về, nhưng hiện vẫn đang còn chơi vui vẻ, nàng cũng không nói rõ với Thanh An rằng nên về lúc nào.
Thanh An cũng chẳng bận rộn, vừa đi vừa nghe ngóng tình hình ở nhân gian qua lời của những kẻ đang vui đùa bên những cuộc trà dư tửu hậu.
Nào là vị công tử nọ vừa cưới cô nương nhà nào, có vị thần tiên sắp giáng thế, một đạo sĩ vừa trừ hồ ly tinh, lại còn có chuyện công chúa đương triều sắp gả cho vua nước chư hầu.
Tất cả Thanh An đều không nghe lọt tai, chẳng có một chút gì bổ ích cho nàng.
Những chuyện vô tình mà Chiêu Hòa kể lại thậm chí còn hữu ích một chút.
Biết rằng ở tại nơi đây một chút cũng không thể cứu vãn được tình hình, nàng liền có chút thất vọng thở dài.
"Thanh An, nhìn kìa." Chiêu Hòa nắm lấy tay áo của Thanh An, nhẹ nhàng kéo kéo.
Thanh An nương theo ánh mắt của Chiêu Hòa mà nhìn lên bầu trời cao, vô số ánh sáng lấp lánh dần dần bay lên trời, cảnh tượng đẹp mắt vô cùng.
"Kia là gì vậy?" Thanh An không rời tầm mắt, đến bàn tay của Chiêu Hòa đang chuyển sang nắm tay nàng, nàng cũng không hề gạt ra.
Không biết lý do vi sao, nhưng nàng cảm giác rằng đây là cảnh tượng đẹp nhất mà nàng từng thấy.
Vốn dĩ người bình thường chỉ thấy những ánh đèn bay dần lên trời cao, nàng lại thấy từng vệt sáng hồng chiếu xuống, ôm lấy ngọn đèn rồi dần bay lên.
Rõ ràng đó là những vị tiểu tiên ở thiên giới.
"Là đèn Khổng Minh, đêm nay là đêm trừ tịch.
Mọi người gửi điều ước vào đó, rồi thả nó lên trời cao.
Thanh An, có muốn thử hay không?" Chiêu Hòa nhìn nét mặt của Thanh An, chỉ thấy trong mắt nàng ta từng điểm từng điểm sáng rộ lên, con ngươi không một chút lay chuyển.
Lúc này người qua đường ai nấy cũng đều để ý đến hai vị cô nương đang đứng xem, quả là mỹ cảnh nhân gian.
Lát sau thậm chí có một người trẻ tuổi bước đến, trên tay là một cái đèn Khổng Minh, nhẹ nhàng đưa đến bên Chiêu Hòa: "Cô nương có muốn thả đèn không? Đây là lòng thành của tiểu sinh, xin mời nhận cho."
Chiêu Hòa ngạc nhiên nhìn người trước mặt, lại có chút không biết làm sao nhìn Thanh An, nhưng thấy nam tử kia đã đứng lâu, cuối cùng cũng đưa tay nhận lấy, còn không quên khách khí đa tạ.
Tưởng rằng Chiêu Hòa muốn thả đèn, Thanh An bèn nói: "Ở đây đông người, có muốn đi đến bờ sông bên kia không? Tuy vắng vẻ nhưng vẫn có thể nhìn được sang bên này."
"Được." Chiêu Hòa gật nhẹ đầu, nàng sánh vai bên Thanh An bước qua cầu.
Thanh An vẫn luôn giữ một nét mặt bình tĩnh, cơn gió phớt lờ khiến cho bạch y đong đưa, trông phi thường thoát tục.
Chiêu Hòa còn phải nói thầm trong lòng, người này thật sự rất xinh đẹp, nếu bây giờ nàng ta tự nói mình là thần tiên hạ phàm như lời sấm truyền, Chiêu Hòa cũng thật sự tin.
Đến bờ bên kia, Chiêu Hòa nhẹ nhàng đưa chiếc đèn cho Thanh An.
"Thanh An, ta không có điều ước nào đặc biệt, hay là ngươi cầu nguyện đi?"
Thanh An nhìn Chiêu Hòa, có chút ngẩn ngơ, sau đó liền nói: "Là của nam nhân khi nãy đưa cho ngươi, ta nhận không hợp lẽ."
"Nhưng bây giờ ta muốn đưa cho ngươi." Chiêu Hòa trả lời, nhưng nàng sợ người kia lại tiếp tục từ chối, cuối cùng lại nói: "Hay là chúng ta cùng viết lên rồi cùng nhau thả, được không?"
Thanh An hơi nhướn mi, nhân loại thật thích cầu nguyện.
Từ ngàn đời nay vẫn luôn là thế.
Có người cầu nguyện thần tiên, cũng có kẻ van xin yêu quái; có nguyện ước tốt đẹp, cũng vẫn có lòng tham dơ bẩn.
Nhưng chung quy, Thanh An đều cảm thấy cầu nguyện đều không có ích gì.
Nhưng nhìn ánh mắt mong chờ của Chiêu Hòa, Thanh An cũng nhận chiếc đèn, bên mặt đối diện Chiêu Hòa buông xuống mấy chữ.
Khi viết xong, cả hai nàng cùng cầm nó lên, nhẹ nhàng nhắm mắt.
Lát sau, hai nàng đưa ngọn đèn lên cao, cơn gió cùng vừa qua, chỉ thả đi một chút thì đèn liền bay lên trời, chậm rãi.
Thanh An nhìn thấy rõ ràng, hai vị thần tiên bắt đầu hạ xuống nâng đèn lên, có điều còn cầm theo sợi chỉ se chặt vào chiếc đèn.
Thanh An cảm thấy kì lạ, bởi những chiếc đèn bên kia gần như chỉ thấy mỗi một vị tiên đến đón, lại cũng chẳng có ai se chỉ.
Thanh An nhìn lên cao một lát rồi lại thôi, nàng bắt đầu quay sang Chiêu Hòa, ánh mắt chứa đầy sự hiếu kì.
Dù sao nàng cũng thật tò mò về người trước mặt.
Nàng là ân nhân cứu mạng của mình, nếu có điều ước nào nàng thật sự mong chờ, trong khả năng thì Thanh An đều có thể đáp ứng.
"Ta mong ngươi sớm lấy lại kí ức." Chiêu Hòa thẳng thắn nói.
Thú thật nàng chẳng hề nghĩ nhiều, mọi năm đều mong rằng phụ thân vạn sự bình an.
Năm nay chắc chắn rằng phụ thân ở kinh thành bình an rồi, liền chuyển điều ước đó cho Thanh An.
Đối với nàng, một cô nương bị đánh đến trọng thương, lại còn rơi vào cảnh mất trí nhớ tại một nơi xa lạ rất đáng thương.
Chắc hẳn trước khi gặp chuyện, Thanh An cũng là tiểu thư của một phú gia nào đó.
Thanh An hơi ngạc nhiên nhìn Chiêu Hòa.
"Đêm trừ tịch quý giá, sao lại không ước cho bản thân mình?"
Chiêu Hòa nhẹ nhàng lắc đầu.
"Hiện tại ta cảm thấy cuộc sống phi thường tốt, chỉ Thanh An vẫn còn chật vật đi tìm lại trí nhớ.
Mà Thanh An này, ngươi ước điều gì vậy?"
"Không nói." Thanh An nhìn Chiêu Hòa một hồi, nhẹ nhàng thốt ra hai chữ.
Ngoại trừ việc sớm tìm lại kí ức rồi trở về yêu giới, nàng không mong cầu thêm chuyện gì khác.
"Ngươi bất công nha! Người ta cũng đã nói cho ngươi rồi." Chiêu Hòa lay lay tay áo của Thanh An, giọng điệu hơi giận dỗi nói.
Nàng thật sự rất thắc mắc, Thanh An sẽ ước cho bản thân mình điều gì.
Nàng ta mất trí nhớ, đại khái là sẽ có ước muốn tương tự như mình đi?
"Ta cũng đâu bắt ngươi phải nói." Thanh An nhìn tay áo mình bị nắm lấy đến có chút nhăn nhúm, những tiếng chuông bạc cũng đinh đinh đang đang vang lên.
Nàng theo bản năng hất tay ra, nhưng không chú ý rằng các nàng hiện đang đứng ở ven sông.
Chiêu Hòa bỗng dưng bị đẩy ra, mất thăng bằng ngã về phía sau, chỉ còn cách một chút nữa là nàng sẽ thật sự chôn mình xuống dòng sông.
Thanh An có chút giật mình, ngay lập tức nắm lấy đôi tay đang đưa về hướng của mình.
Chỉ trong một khắc liền kéo được Chiêu Hòa ngược trở về.
Chiêu Hòa hoảng hốt, hai tay vòng sang người của Thanh An ôm lấy.
Nàng từ nhỏ đã vô cùng sợ nước, lại còn không biết bơi.
Nước sông đêm nay lạnh tanh, lại vốn sâu không thấy đáy, nếu bị rớt xuống khả năng cao là sẽ không gọi người đến cứu kịp.
Thanh An lúc vừa kéo lên liền bị người kia ôm, tay cùng vô thức đặt tại eo của Chiêu Hòa.
Tóc của Chiêu Hòa phớt lờ sang bên mũi nàng, một mùi hương nhẹ nhàng truyền đến, lại mang theo chút xúc cảm mềm mại bên tay.
Mềm quá, chẳng hiểu sao Thanh An lại có một chút xúc cảm mê luyến, muốn dùng đôi tay của mình vuốt ve một chút.
Bất quá nàng liền dẹp ngay suy nghĩ bát quái này.
Vạt áo của Chiêu Hòa khi nãy có chạm đến nước, đã hơi ươn ướt rồi, hẳn là đang rất lạnh.
Chiêu Hòa lúc này đã nằm gọn trong lòng Thanh An, nàng thậm chí còn có thể nghe tiếng tim Thanh An đang nhẹ nhàng đập, gương mặt nàng cũng được bao vây bởi làn hơi thở ấm nóng của Thanh An.
Tay nàng ôm thật chặt lấy người kia, liền có thể cảm nhận được cơ thể mềm mại như nước bên trong lớp áo.
Còn Thanh An, tay Thanh An chạm ở vai nàng có chút chuyển động, Chiêu Hòa lúc này mới cảm thấy tư thế này có chút gì đó không thích hợp, quá là không hợp lễ! Lúc cảm nhận được tay Thanh An chuyển động, cả gương mặt nàng liền đỏ lên, bên vai bất giác run nhẹ, nhưng cuối cùng bàn tay kia đứng đắn mà rời khỏi eo nàng.
Thanh An bỗng cảm giác tư thế này có một chút ái muội, liền đẩy nhẹ Chiêu Hòa ra.
"Đừng sợ nữa, đã không sao rồi." Khi nãy thấy vai của Chiêu Hòa run lên bần bật, còn tưởng rằng người kia đang sợ.
"Ngươi đẩy ta." Chiêu Hòa lúc này mới hoàn hồn, lập tức quay sang chất vấn Thanh An, ánh mắt muốn có bao nhiêu thì có bấy nhiêu phần ủy khuất.
"Ngươi làm nhăn áo ta." Thanh An có chút buồn cười, khi nãy người này nhìn chẳng khác gì con thỏ đế, bây giờ liền lật mặt sang trách cứ nàng.
Nhưng Thanh An vẫn bồi thêm một câu: "Lần sau sẽ không đẩy ngươi, ta hứa."
"Thanh An, nếu như ngươi sợ làm nhăn áo, lần tới ta nắm tay ngươi được không?" Chiêu Hòa có chút ngập ngừng, nhưng vẫn là cảm thấy nên nói.
Thanh An đã nắm lấy tay nàng kéo đi mấy lần, nhưng nàng vẫn còn chút e dè với Thanh An, trông bộ dáng của người kia không có vẻ gì là thích mấy hành động thân mật của nử nữ với nhau cho lắm.
"..."
"Được không?" Chiêu Hòa lần nữa hỏi lại, giọng điệu mang thêm ba phần nũng nịu.
Thanh An nhìn dáng vẻ của người kia, nửa muốn nói lại nửa muốn không.
Thật ra nắm tay cũng chẳng phải việc gì to tát, nhưng bộ dáng của Chiêu Hòa lúc này làm cho nàng cảm thấy việc này trở nên có chút không bình thường, nhưng là ở chỗ nào nàng cũng không lí giải được.
"Tùy tiện đi."
"Nhưng mà, vừa rồi ngươi đã cầu nguyện gì vậy?" Chiêu Hòa tuy vừa trải qua một phen hú hồn nhưng cũng chẳng quên chuyện đó.
"Còn nữa, khi nãy ngươi cứ dùng ánh mắt hiếu kì nhìn ta, buộc ta phải nói!"
"Có hả?" Thanh An lơ đễnh ánh mắt sang chỗ khác, gương mặt đã hiện lên thêm nhiều ý cười.
Ngươi...!"
Thế là cứ một đường về nhà, ngươi hỏi ta đáp, ngươi ghẹo ta tức, bát nháo không thôi.
Chiêu Hòa tuy có chút ủy khuất nhưng lòng vẫn phi thường vui vẻ, Thanh An lại cảm thấy nhân gian có chút tốt