Tại yêu giới.
“Đại vương, chúng thần đã cố gắng tìm kiếm khắp nơi, thân xác của nàng ta dường như tan thành mây khói, thậm chí cố kiếm tìm một đạo linh lực kia cũng không tài nào mà thấy được!”
Một lời nói vang lên, khắp cung điện trở nên lạnh ngắt như tờ.
Nam nhân ngồi trên ngai vàng, ngón tay gõ gõ vài cái lên trán mình.
Hắn nhắm mắt lại dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Ở dưới, chúng yêu không tên nào dám nhìn thẳng vào mặt của hắn, lưng đều khom xuống, dáng vẻ sợ sệt vô cùng.
‘Đại vương, chúng ta đã tìm kiếm bao lâu nay đều không thấy, rất có thể nàng ta…” Lát sau, một tên có chút gan dạ liền mở miệng lên tiếng, những người kế bên lập tức dùng ánh mắt kinh hãi nhìn hắn, thậm chí còn ra hiệu bảo hắn dừng lại.
“Câm miệng.” Tên nam nhân lúc này mới mở mắt ra, hướng thẳng đến nơi phát ra giọng nói.
Lúc này cả điện được một phen nhìn thấy hắn.
Ánh mắt hắn quét quanh một loạt, linh quang hoàng kim tóe ra, khắp căn phòng ngập tràn lạnh lẽo.
Cả đám thuộc hạ lại càng khúm núm hơn, trông bộ dáng muốn có bao nhiêu thì có bấy nhiêu thấp hèn.
Thấy một loạt bộ dáng như vậy, hắn lập tức đứng dậy đập bàn.
Thanh trường kiếm đỏ rực bên hông cũng rung lắc dữ dội: “Ta chắc chắn rằng con ả vẫn còn sống, chỉ là lũ vô dụng các ngươi không thể tìm ra được.
Bắt đầu từ ngày mai, nếu các ngươi vẫn chưa đem được con ả về, thì mỗi ngày Truy Quỷ kiếm này sẽ lấy một cái đầu!”
“Tuân lệnh!” Đám yêu trong điện bắt đầu quỳ rạp xuống, hai vai run lên bần bật.
“Hãy nhìn những cái đầu của lũ phản tặc ở Hỗn Độn tháp, nếu không tìm được, kết cục của các ngươi tương tự.” Nói xong, hắn lại ngồi xuống ngai vàng, dáng vẻ trở nên bình thản, đối với hắn, treo những câu từ chết chóc trên miệng vẫn luôn là chuyện bình thường.
“Đại vương chớ có nóng giận, việc này cứ giao cho thần.” Trước cổng điện là một nam nhân một thân vàng kim, phe phẩy phiến quạt mà bước vào, tựa hồ như chẳng hề sợ hãi người đang ngồi trên ngai vàng.
“Đối với người này, thần nắm rõ như trở bàn tay, việc tìm kiếm tất nhiên dễ dàng.”
“Hay lắm hay! Ta đã đợi ngươi đến đây từ rất lâu.
Nếu như ngươi thật sự tìm được, bổn vương sẽ trọng thưởng.” Trên mắt hắn lúc này tràn đầy vẻ thích thú, đối với việc người kia thái độ không mấy cung kính tựa hồ cũng chẳng hề để tâm.
Nam nhân lúc này mới cúi đầu.
Nói là làm, chỉ thấy một dòng linh lực màu trắng nhanh chóng vút qua khỏi cửa điện.
xé toặc cánh cổng vào nhân giới.
“Đại vương, tên này thật sự lỗ mãng.” Một tên tùy tùng cận kề nói nhỏ với tên nam nhân kia, chỉ thấy hắn cong khóe môi, không biết trong đầu đang thật sự nghĩ gì.
Tên tùy tùng thấy hắn không đáp cũng liền hiểu ý, không nói tiếp nữa.
Đã một tuần từ lúc Thanh An tỉnh dậy, cuộc sống trôi qua nhàn hạ vô cùng.
Thanh An ngày ngày ở trong phòng nhập định, lúc rảnh rỗi thì bồi Chiêu Hòa đánh cờ, lại hỏi về những chuyện xảy ra trong nhân giới.
Ngày nào như vậy cũng trở thành một thói quen, nhàn hạ nhưng không nhàm chán.
Chỉ là đến tối, mỗi khi chợp mắt, nàng đều gặp phải cơn ác mộng, đêm nào cũng lặp đi lặp lại.
Kèm theo đó là nơi lồng ngực đau đớn, rồi dần lan truyền ra khắp kinh mạch, dày vò đến thống khổ.
Chiêu Hòa thường thích đọc sách, chăm hoa, phần lớn thời gian của nàng đều dành cho hai công việc đó.
Kể từ khi có Thanh An, mọi việc đều ít nhiều có sự góp mặt của Thanh An vào.
Nếu trước đây cuộc sống tẻ nhạt, thì bây giờ lại trở nên vui vẻ vì có người bầu bạn.
Tuy rằng tính tình Thanh An có hơi lãnh đạm, nhưng thật ra cũng rất kiên nhẫn bồi nàng trò chuyện, thậm chí cả hai hợp ý nhau đến lạ.
Thật ra so với nhìn vườn hoa mà tự tay nàng chăm sóc, thì ngày ngày nhìn Thanh An đều cảm thấy tốt hơn.
Nàng cảm thấy sự xuất hiện của Thanh An giống như một món quà, đôi khi lại ích kỉ muốn Thanh An cứ ở lại đây mãi.
Phải rồi.
Đến khi nào có lại trí nhớ, Thanh An chắc chắn sẽ rời đi.
Mà những lúc nghĩ đến vấn đề này, lòng Chiêu Hòa lại có chút buồn rầu.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu nàng có thể thoải mái vui chơi với một người như vậy.
Nàng thật sự không nỡ ly biệt.
“Nghĩ gì vậy?” Thanh An mở cửa bước ra, thấy Chiêu Hòa đang ngồi tưới hoa nhưng mắt cứ chăm chăm nhìn vào cửa phòng của mình, liền nghi hoặc hỏi.
‘Không…không có gì.” Chiêu Hòa thấy cảnh cửa kia bất chợt mở ra, liền giật mình mà đáp lại Thanh An.
“Thanh An, sáng vui vẻ nha.”
“Ừm.” Thanh An tùy ý mà gật đầu, nàng nhìn vườn hoa mà Chiêu Hòa chăm sóc, bây giờ đã nở hết cả rồi, trông đẹp vô cùng.
Chỉ là Thanh An không hiểu vì sao Chiêu Hòa đối với những thứ này đều phi thường hứng thú.
“Thanh An, nhìn đóa này nở thật đẹp.” Chiêu Hòa nâng nhẹ một đóa hoa lên, cười cười quay sang Thanh An nói.
Thanh An đối với mấy loại hoa cỏ này, cái nào xấu nào đẹp tất nhiên là mù tịt, nhưng đóa hoa Chiêu Hòa nâng lên tay có màu đỏ rực, cánh hoa vẫn còn thấm ướt những giọt sương, rơi vào từng đầu ngón tay của Chiêu Hòa.
“Đẹp thì đẹp thật, nhưng chẳng phải đến tháng sau cũng sẽ tàn hay sao?”
“Điều này là lẽ dĩ nhiên, hoa nở ắt hoa tàn.
Nhưng ít ra nó đã nở lên thật đẹp, đẹp hơn hẳn những đóa còn lại.” Chiêu Hòa thích thú với bông hoa này không thôi, hướng mắt đến Thanh An mong cầu một chút sự khen ngợi.
Dù sao nàng cũng chính là tự tay chăm sóc vườn hoa này, không dám để cho hạ nhân động vào nửa phần, xuân đến đông qua đều thập phần phí hết cả tâm tư.
Chỉ tiếc là, người kia chỉ nhìn hoa một chút lại nhường như chả quan tâm mà dời ánh mắt đi, Chiêu Hòa trong lòng hụt hẫng một cái.
Thật đúng là…người này một chút phong tình cũng không hiểu đi?
Mà Thanh An còn lấy đâu tâm tư để nghĩ về hoa cỏ, trong đầu nàng lúc nào vẫn luôn là một mớ hỗn độn.
Nếu như trừ bỏ chuyện nàng mất trí nhớ, nàng lại cảm giác đầu óc của mình không được nhanh nhạy, có lúc tinh tường, có lúc lại ngây ngốc, đôi khi ngẩn người.
So với một kẻ đầu óc không được bình thường, thật ra cũng có vài điểm tương tự.
Nhưng điều khác biệt duy nhất ở đây chính là, nàng nhận ra được chính mình bất ổn.
Chiêu Hòa đứng ở một bên nhìn sườn mặt của Thanh An, chỉ thấy ánh mắt người kia âm trầm đến lạ, tựa hồ đang nhập tâm suy nghĩ chuyện gì đó.
Con gió nhẹ nhàng thổi qua, tay áo Thanh An nhẹ nhàng tung bay, mang theo một cỗ hương thơm thanh mát.
Nàng biết Thanh An từ lúc tỉnh dậy đến bây giờ đều vẫn rất thích ngẩn người, đôi khi đang trò chuyện, nàng ấy lại bỗng dưng im bặt không nói câu nào.
Tình trạng dường như có chút tệ đi, làm cho Chiêu Hòa không khỏi lo lắng.
“Tiểu thư! Lão gia, lão gia đang trên đường về rồi a!” Tiểu Hoa từ ngoài cổng chạy đến, dáng vẻ nàng ấy luôn lúc nào cũng gấp gáp như vậy.
Nhưng so với những lần trách móc, thì đây lại là một tin vui hiếm thấy.
Chiêu Hòa nghe vậy liền lập tức bỏ đi bình tưới hoa: “Mau, mau chuẩn bị trà nước cho phụ thân!”
Thanh An nghe tiếng gọi của Tiểu Hoa, tất nhiên là cũng từ dòng suy nghĩ mà trở về.
Đối với người là phụ thân của Chiêu Hòa ít nhiều cũng có một chút hiếu kì, lại nghe Chiêu Hòa kể rằng thuốc men của nàng đều do chính tay vị này kê đơn, dù cho thật ra chẳng mấy cần thiết, nhưng xét về mặt tình lý thì vẫn có thể được xem là ân nhân.
Tiếng cỗ xe ngựa ở ngoài dồn dập vang lên, cuối cùng dừng lại ngay trước cửa.
Lúc này, một người từ trong kiệu nhẹ nhàng bước xuống, toàn thân đều là một bộ y phục màu nâu, trông gương mặt hiện rõ hai chữ hiền từ.
Người này vừa bước xuống liền ngay lập tức dùng ánh mắt thập phần dịu dàng nhìn thiếu nữ trước cửa, chính là trân bảo nữ nhi của hắn a! Mà đằng sau là một vị cô nương, đối với người này, hắn tất nhiên liền biết là ai, chẳng phải là người mà tháng trước nữ nhi của hắn đem về từ dưới chân núi sao? Trông người nọ khí định thần nhàn, da dẻ hồng hào, hoàn toàn chẳng giống như một người vừa mới lâm trọng bệnh, trong ánh mắt không nén nổi một tia ngạc nhiên.
Chiêu Hòa nhìn thấy người kia, lập tức cười: “Phụ thân, người về rồi a.
Đường xa mệt nhọc, mau mau vào bên trong nghỉ ngơi.
Hôm nay người về bất ngờ, nữ nhi còn muốn chuẩn bị không kịp.”
“Chiêu Hòa, con trông vẫn rất tốt nha.
Vị cô nương này, thân thể đã đỡ hẳn chưa?” Hắn nhẹ giọng đáp lại lời nhi nữ, lại ngay lập tức hỏi han về vị cô nương kia, dẫu sao người ta cũng là khách.
“Đã đỡ hơn nhiều.
Đa tạ Chiêu đại phu cùng nhi nữ chiếu cố những ngày này.” Thanh An khẽ cúi đầu, tuy rằng nàng không hiểu nhiều về nhân giới, nhưng một chút cách đối nhân xử thế vẫn biết không sai biệt lắm.
“Haha, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, cô nương chớ có khách sáo!” Hắn vô cùng hợp mắt vị cô nương này, dung mạo xinh đẹp, thanh âm lại còn êm ái dễ nghe, khẽ vuốt vuốt chòm râu cười.
“Phụ thân, Thanh An, mau vào trong rồi lại nói.” Chiêu Hòa ngay lập tức kéo kéo tay phụ thân cùng Thanh An đi vào trông, ánh mắt vui vẻ híp lại.
Nhưng khi nãy Thanh An để ý, hình như Chiêu Hòa như có như không trừng mắt với mình, chẳng biết có phải ảo giác hay không.
Trên bàn, trà nước đều chuẩn bị sẵn.
Hai người kéo ghế ra ngồi, mà Thanh An cũng không khách sáo.
Phụ tử đã lâu không gặp, tất nhiên có nhiều chuyện muốn nói.
Thanh An chỉ im lặng thưởng thức tách trà mà khi nãy Chiêu Hòa phao cho, chẳng quan tâm đến hai người đang bát nháo kia.
“Vị cô nương này, nãy giờ gặp vẫn chưa khai danh, thật sự thất lễ.
Ta là Chiêu Thục, nếu như đã là bằng hữu của Hòa nhi thì chứ gọi ta Chiêu thúc.
Chớ có khách sáo a.
Xin hỏi quý danh?” Chiêu Thục nãy giờ trò chuyện cùng nhi nữ, đối với vị khách này tất nhiên là vô cùng áy náy.
“Ta là Thanh An, gọi thế nào liền tùy ý Chiêu thúc vậy.” Thanh An cung kính cúi đầu, nhưng trong lòng lại đấu tranh dữ dội.
Cái gì mà thúc thúc, tuy rằng người kia gương mặt đã nhiều nếp nhăn, nhưng tuổi tác tuyệt đối chỉ bằng con số lẻ trong tuổi của nàng.
Gọi một tiếng như vậy, khó tránh khỏi có chút cự tuyệt trong lòng.
“Thanh An, nhớ ngày đầu Hòa nhi dẫn con về đây, trông bộ dáng thập phần nguy kịch.
Kì quái là tình trạng bệnh như này, ta làm đại phu nhiều năm nhưng chưa lần nào thấy qua.
Ta kê thật nhiều đơn thuốc bổ, nhưng tình hình vẫn cứ chẳng có một chút tiến triển, ta còn ngỡ rằng đã vô phương cứu chữa.” Chiêu Thục lại thuận tay vuốt râu mình, dừng một lát lại nói tiếp: “Nhưng ở kinh thành có lệnh triệu về gấp, ta không thể chậm trễ liền để Hòa nhi tự mình sắc thuốc cho con, may mắn thay con đã tỉnh lại, mong đừng buồn phiền.”
“Đa tạ tấm lòng trượng nghĩa, Chiêu thúc đã giúp đỡ con đến bực này, bệnh tình mới có thể khởi sắc.
Ân tình này muốn trả sợ là cả đời trả không hết, sao lại có thể buông lời trách móc?” Thanh An vẫn tự nhiên khách sáo đáp lại.
Tất nhiên điều mà Chiêu Thục nói, nàng hoàn toàn có thể hiểu được.
Nội thương không phải cứ tìm đến đại phu liền chữa được, huống hồ chân thể nàng vẫn là một con xà tinh, mạch cũng không thể như con người mà phỏng đoán.
“Chỉ là ta vẫn luôn thắc mắc, Thanh An, trước khi bất tỉnh, con đã gặp phải trọng thương gì khiến cho thân thể tổn hại đến bậc này?” Chiêu Thục gật gù, đối với thái độ của Thanh An phi thường vừa ý, nhưng thắc mắc trong lòng đã lâu, nay lại háo hức muốn được biết.
“Thứ cho ta không thể nói được.
Thú thật những chuyện trước đây, ngoại trừ cái tên này, ta đều đã quên hết sạch.” Thanh An thành thật mà nói.
Chiêu Thục nghe đến điều này liền lập tức lắc đầu ngán ngẩm, một nữ nhi lại chịu nhiều thương tổn đến như vậy, tất nhiên vẫn là có chút xót thương.
Chiêu Thục đứng dậy giúp Thanh An kiểm tra kinh mạch, lại xem xét đến đỉnh đầu một chút, không hề thấy điều gì bất thường.
Trong lòng liền gợi lên vô vàn thắc mắc.
“Trước mắt đúng là không có cái gì lạ, mạch tượng hoàn toàn tốt.
Xem ra đã vượt xa khả năng của ta rồi.”
Thanh An cũng chỉ biết cười, đến cả bản thân nàng cũng không rõ nguyên do là từ đâu, làm sao mà một phàm nhân chỉ xem mạch tượng liền có thể đoán ra.
Chiêu Hòa thì bộ dáng ngược lại, cứ như đang ngồi trên đống lửa.
Phụ thân của nàng là danh y có tiếng, lại còn được hoàng thượng hết mực trọng dụng.
Nếu như đến cả người cũng phải thốt lên câu này, thì thật sự tình trạng cũng đã phải ngàn cân treo sợi tóc.
Có điều nhìn Thanh An vẫn cứ đạm nhiên, nàng ta thậm chí so với người bình thường trông còn muốn khỏe khoắn hơn.
Chiêu Thục trở về chỗ ngồi, khẽ lắc đầu thở dài mấy cái.
“Thanh An, tình trạng của con, ta sẽ cố gắng nghiên cứu chữa trị.
Người mất trí không nhớ rõ thân nhân chẳng khác nào tứ cố vô thân, khổ cực vô cùng a!”
Thanh An cũng chẳng cho là đúng, đáp: “Mọi chuyện ắt đều đã được vận mệnh sắp đặt.
Thanh An bị như vậy cũng là do số kiếp bất hạnh.
Thôi thì cứ đến đâu hay đến đó, ta không nghĩ nhiều, thúc cũng đừng quá lo lắng.” Thật là như thế.
Tuy rằng nàng tìm mọi cách để có thể lấy lại trí nhớ, cũng do bản thân hiện tại đang gặp nguy hiểm, nếu như không rõ về hoàn cảnh của bản thân, liền khó mà có thể sống sót.
Những cơn ác mộng kéo dài đã cho nàng biết rằng, chuyện trước đây thật sự vô cùng kinh khủng.
Nếu như vậy, thà rằng nàng không nhớ về.
Chiêu Thục cùng Chiêu Hòa đều lẳng lặng nhìn Thanh An, trong ánh mắt không nén nổi tia thương xót.
Mà Thanh An, nàng ghét nhất là ánh nhìn như vậy đặt lên người mình.
Lúc ấy, nàng lại cảm thấy bản thân nhỏ bé biết nhường nào, mà sự tự tôn không cho phép nàng tiếp nhận nổi ánh mắt như vậy.
Cảm nhận được không gian im lặng, Chiêu Thục nhớ đến chuyện gì, bèn lên tiếng nói: “Phải rồi.
Dạo này kinh thành xảy ra chuyện rất kì lạ, các con ở thành Tây có được nghe qua chưa?”
“Con thường ở nhà chăm hoa, Thanh An cũng đồng dạng nhàn hạ đọc sách chơi cờ.
Tin tức bên ngoài thật sự không mấy để tâm đến.” Chiêu Hòa nhấp nhẹ chén trà, trong lòng không khỏi hiếu kì.
Phụ thân cũng giống như nàng, ít khi màng đến chuyện thế sự, nhưng phải là chuyện gì khiến cho người phải lưu tâm đây? Nàng hướng ánh mắt sang nhìn Thanh An, tỏ ý dò hỏi.
Thanh An nhìn Chiêu Hòa, lại gật đầu, cũng hướng đến Chiêu Thục mà đáp: “Ta cũng chưa nghe tin tức gì đặc biệt.”
“Ai nha, các con không biết cũng phải, hình như chuyện này còn chưa truyền tới thành Tây.” Chiêu Thục hơi hơi nhíu đôi mắt lại, nếu nhăn ở đuôi mắt hiện ra rõ ràng.
Ông vuốt chòm râu của mình, lại nói: “Ở kinh thành gần đây xảy ra nhiều thảm án.
Trong gần cả tháng nay đã có đến hơn mười người mất tích, nam nữ già trẻ đều có, hoàn toàn không tìm thấy xác.
Lúc đầu còn tưởng chỉ là một vụ bắt cóc.
Bỗng một hôm có một đoàn mãng phu đến báo án, bảo là lúc đi đốn củi ở bìa rừng thì gặp một con mãng xà to lớn, nuốt chửng đi một bằng hữu của họ.
Không biết thực hư ra sao, nhưng khắp kinh thành đã đồn đại rằng tất cả đều chết.”
Chiêu Hòa cùng Thanh An đồng dạng đều ngạc nhiên.
Ngay lập tức, Chiêu Hòa liền hỏi: “Phụ thân, người nghĩ thế nào?”
“Chuyện kì bí ở nhân gian chưa phải là ta từng nghe qua, nhưng lần này là thảm án ngay nơi mình sinh sống, cũng có phần nơm nớp lo sợ.
Triều đình đã triệu một vài đạo sĩ trên Tiên Sơn xuống, hẳn không phải là bịp bợm nữa rồi.” Yêu quái đã hoành hành mấy trăm năm nay, vốn cũng không còn là chuyện gì quá kì lạ.
“Chiêu thúc, người có biết về đặc điểm của con mãng xà đó không?” Thanh An ngay lập tức hỏi.
“Cái này ta cũng chỉ nghe truyền lại thôi a, là một con rắn lớn, thân như cây cổ thụ, mình lại trắng như tuyết, trên đỉnh đầu có một vệt chu sa.” Chiêu Thục hơi nhướn mắt nhìn lên trần nhà, cố nhớ lại lời mà mình đã từng nghe qua, tường thuật đầy đủ.
“Đó là bạch xà, để tu luyện được đến chừng đó thì đạo hạnh đã vô cùng cao thâm.
Ta có hiếu kì đọc qua vài quyển kinh của Tiên Sơn, đối với chuyện này cũng cũng xem như có một chút tri thức.” Thanh An có chút nhíu mày.
Bạch xà vốn dĩ có nhiều loại, nhưng một nét chu sa trên đầu mới chính là điểm đặc biệt, đó chính là dòng máu huyết thống, cũng chính là có thực lực bậc nhất.
Mà chân thân của nàng, đồng dạng cũng có một vết tương tự.
“Thảo nào, thảo nào! Tiên Sơn phái xuống hơn mười vị đạo sĩ, thế nhưng đã đến bảy người thương nặng trở về, thậm chí có một người còn bị nuốt chửng.” Nói đến cái này, tay của Chiêu Thục có chút run run.
Mãng xà thường hay xuất hiện ở khu vực núi mà ông thường đi hái thuốc trên kinh thành.
Việc hái thuốc phải diễn ra thường xuyên, mà phải là đích thân ông tự mình đi.
Nhưng người đến đó như chui đầu vào miệng cọp, mà việc bồi bổ dưỡng bệnh cho long thể của hoàng thượng càng không thể trì hoãn, lúc này tiến không tới mà lùi cũng không xong.
Chiêu Thục chỉ sớm ngày mong con mãng xà bị tiêu diệt cho bách tính kinh thành được an nhiên mà sống, bản thân cũng sẽ không còn trở ngại.
“Phụ thân, khi nào người trở về kinh thành? Mãng xã có ở gần tại khu vực người sinh sống hay không?” Lúc đầu còn tưởng chỉ là một con yêu vật bình thường, ai dè nghe đến việc đạo sĩ Tiên Sơn bất lực trước nó, nội tâm liền lo lắng vạn phần.
Chiêu Thục nghe nữ nhi hỏi vậy, cũng trả lời đại khái về nỗi lo của ông.
Lúc này Chiêu Hòa mày nhíu càng thêm chặt.
“Phụ thân, nguy hiểm như vậy.
Hay là người cứ ở thành Tây, đến khi nào mãng xà bị tiêu hãy nghĩ đến chuyện trở về.”
Chiêu Thục lắc đầu: “Không được, như thế là phạm tội khi quân!”
“Chuyện này nhi nữ đã có an bài, phụ thân cứ bảo mình lâm trọng bệnh, không thể trở lại kinh thành ngay lập tức.
Nếu như hoàng thượng để tâm mà tự mình đến đây kiểm tra, cùng lắm thì để nữ nhi tiếp đón.” Thà phạm tội khi quân chứ không muốn phụ thân gặp nguy hiểm.
“Ai nha đứa con gái này! Nói thì dễ, nhưng hoàng thượng đứng trên vạn người, há có hồ đồ mà để con có thể qua mặt.” Chiêu Thục lại càng lắc đầu mãnh liệt hơn, hai bên râu cũng rung rung.
Thoạt nhìn buồn cười vô cùng.
“Nhưng con mãng xà ấy còn sống ngày nào liền nguy hiểm ngày ấy.
Phụ thân, khi nào người mới trở về kinh thành?” Chiêu Hòa