***
Cùng với giọng nữ dịu dàng khuyên bảo, vô số giọng thì thầm lẩm bẩm vang lên bên tai Lý Ngân Hàng, bén nhọn như tiếng ong kêu, hóa thành những cây kim mảnh không ngừng đâm vào màng nhĩ cô.
– Cô ta không phải Lý Ngân Hàng của đội Lập Phương Chu hay sao?
– Chính là cô gái đăng thông báo cố ý giả thần giả quỷ để dọn sạch Thị Trấn Sóc đúng không?
– Quan tâm cô ta làm gì! Ngay từ đầu cô ta đã đi chung với tên Nam Chu kia rồi, chưa biết chừng đã sớm bị tẩy não…
Dường như cô gái kia thật lòng nghĩ cho Lý Ngân Hàng, lớn tiếng kháng nghị:
– Lỡ đâu cô ấy bị lừa thì sao? Hơn nữa, thuyết minh nhiệm vụ đã nói rất rõ ràng, NPC trốn thoát chỉ có mình Nam Chu, nếu muốn bắt thì chỉ bắt một mình anh ta thôi.
Lẽ nào mấy người muốn giết cả những người vô tội?
– Mẹ kiếp! Ít giả ngây đi!
Một người đàn ông cao lớn túm cổ áo cô gái quăng sang một bên, bực tức lên tiếng:
– Khương Hồng của đội Sao Mai đúng không? Đừng có giở trò bẩn thỉu ra đây! Nhìn thấy đội Lập Phương Chu có tích phân cao nên định kéo miếng thịt béo bở tới bán mạng cho mấy người chứ gì? Tôi đã sớm nghe nói về chiêu của mấy người rồi, thích kéo mấy người chơi có tích phân cao chỉ còn một mình và đang bị thương nặng dát vàng giúp mấy người chứ gì? Bình thường nhặt mót không sao, thi săn mà cũng nhặt mót à?!
Người phụ nữ vừa mới ra bài văn vẻ chớp mắt, giọng nói vừa quyến rũ vừa ẩn ý:
– Không thể nói vậy được.
Tôi chỉ muốn bảo vệ những người đáng thương bị lừa dối thôi, còn các anh muốn giết Nam Chu, mỗi người chúng ta có một nhu cầu riêng, chẳng phải như vậy sẽ tốt hơn sao?
Nam Chu cầm dao găm, ngồi xổm tại chỗ, một dòng máu chảy xuống từ khóe môi.
Cho dù không biết những người chơi này đang làm nhiệm vụ gì, tại sao lại có thể nhận nhiệm vụ ở khu an toàn, nhưng Nam Chu biết, bọn họ tới đây để lấy mạng mình, hơn nữa mục đích và nhu cầu của mỗi đội đều khác nhau.
Trên con đường này có ít nhất ba đội.
Một nhóm cùng với người đàn ông cao lớn nóng nảy.
Một nhóm người thuộc về Khương Hồng của đội Sao Mai.
Khi hai người đang tranh chấp gay gắt, trong vô thức, hai đội ngũ đã dần hình thành thế đối chọi, sợ đối phương sẽ cướp đi thành quả ngay trước mắt mình.
Trong lúc hai bên đang đề phòng lẫn nhau, Nam Chu nhận ra, chỉ có người đàn ông vừa bị mình cướp mất con dao găm không chú ý tới tình hình nội chiến.
Anh ta cắn răng, một lát lại nhìn con dao Nam Chu cướp đi, lát lại nhìn vị trí mà tay bắn tỉa vừa mới ẩn nấp với vẻ lo lắng chẳng thể khống chế.
Nam Chu thầm nghĩ, có lẽ anh ta chung đội với tay bắn tỉa trên tầng.
Cũng có thể nói, trước mắt có ba đội ngũ xuất hiện ở đây cùng với vô số người đã đuổi tới nơi này và đang ẩn nấp trong bóng tối, chờ đợi thời cơ ra tay.
Chẳng qua bây giờ bọn họ đều không biết phải ra tay kiểu gì.
Giết một người chưa kịp đề phòng thì rất đơn giản.
Nhưng làm thế nào để phân chia lợi ích sau này luôn là một chuyện cần tính toán tỉ mỉ.
Nam Chu nhanh chóng suy nghĩ.
Nếu lúc này ở đây là một đội ngũ có năng lực cận chiến, hơn nữa còn có khả năng thay đổi sức mạnh của mặt trăng, vậy thì e rằng cậu đã chết rồi.
Vậy mà có tới tận ba đội ngũ, ngược lại khiến cho cậu tìm được đường sống.
Bây giờ trong số ba đội ngũ, trừ bỏ người quan tâm tới sống chết của đồng đội, vội vàng báo thù nhưng chẳng may làm mất cây dao găm ảo ảnh ra thì không ai nóng lòng mong Nam Chu chết cả.
Bọn họ đã dùng thẻ khí tượng để khống chế cậu.
Chỉ cần cậu có bất cứ động tác nào đều sẽ có bảy tám đạo cụ khác biệt được dùng tới.
Đạo cụ rất quý, mọi người đều không muốn lãng phí dễ dàng.
Cho nên mới có thể hình thành cục diện giằng co như thế này.
Trong lúc Nam Chu đang thở gấp, vùng vẫy trong cảm giác mất sức lực để suy nghĩ, Giang Phảng nãy giờ im lặng chợt cất lời.
– Mọi người… đang nói gì? – Anh giương mắt nhìn xung quanh, cả giọng nói cũng chuyển sang giọng phổ thông theo tiếng Nga bập bõm, không lưu loát – Chuyện gì đang xảy ra thế này.
Dưới ánh trăng, sắc mặt anh tái mét, thoạt nhìn như thể vô cùng hoảng hốt.
– Anh mau tới đây, tránh xa người bên cạnh ra!
Mắt thấy Lý Ngân Hàng đang do dự chưa thể quyết định, vẫn còn anh con lai là đối tượng có thể kéo vào đội, Khương Hồng bèn chuyển hướng mục tiêu, cố gắng dụ dỗ:
– Con quái vật kia là Boss chạy trốn khỏi phó bản, nó sẽ giết người đấy!
– Hệ thống giao cho chúng tôi nhiệm vụ yêu cầu người chơi phải tiến hành xử lý bug này, còn mở quyền hạn sử dụng đạo cụ.
Nếu như không tin thì bây giờ anh có thể xem cột đạo cụ của mình đi.
– Chúng tôi nhất định phải chấp hành nhiệm vụ này, bằng không điểm an toàn cuối cùng của người chơi cũng không thể giữ được nữa mất!
Nói dối…
Nhịp thở của Nam Chu trở nên nặng nề hơn.
Thời gian bọn họ rời khỏi khu an toàn để đi làm nhiệm vụ chỉ có hai ngày.
Chắc chắn không đơn thuần vì suy nghĩ cho sự an toàn của bản thân, nếu không sẽ chẳng có nhiều người chủ động lựa chọn bước vào trường săn thế này.
Ngoại trừ an toàn ra, nhất định còn có phần thưởng phong phú khác.
Giống như phó bản “Xâm nhập não bộ” bọn họ vừa bước ra.
Vấn đề ở đây là, không có lý nào bây giờ hệ thống trò chơi mới phát hiện ra thân phận của cậu.
Nếu hệ thống muốn trả thù lần cậu bắt cóc cánh “cửa ma” từ phó bản ra để trục lợi, vậy thì cung phản xạ của hệ thống phải dài thật đấy.
Hiện tại, lượng thông tin mà bọn họ nhận được thực sự quá ít .
Cậu chỉ biết người chơi đã nhận nhiệm vụ giết cậu.
Đây là một màn chơi PVP 1vs10, 1vs100, thậm chí 1vs 1000.
– Cô nói, Nam Chu là…
Giang Phảng hít sâu một hơi khí lạnh, vẻ mặt thể hiện dao động, đau khổ và sợ hãi.
– Không đúng… không đúng, không đúng! – Giang Phảng lắc đầu nguầy nguậy, gắng sức chối bỏ kết luận này – Tôi và cậu ấy vào phó bản cùng nhau! Cậu ấy… cậu ấy… là bạn của tôi.
Biểu cảm khi anh nói ra những câu này, không hoàn toàn khẳng định.
Ánh mắt của anh liếc nhìn Nam Chu hết lần này đến lần khác.
Sự sợ hãi như thể toát ra từ sâu trong xương khiến Nam Chu cảm thấy vừa thú vị vừa đáng yêu.
Diễn hay thật.
Nam Chu nghiêng đầu, cố gắng phối hợp với Giang Phảng, diễn bản thân mình đau lòng vì câu nói ấy.
– Anh ta rất nguy hiểm!
Nhận thấy tâm thái của Giang Phảng đang dao động, Khương Hồng nhấn mạnh, cường điệu thêm một lần nữa, sau đó nói với giọng dụ dỗ dịu dàng.
– Nào, đừng sợ, tới chỗ tôi đi.
Chỗ chúng tôi rất an toàn, mọi người sẽ bảo vệ cho anh.
Khương Hồng nói lý rất bùi tai:
– Anh đã coi anh ta là bạn, vậy thì anh ta cũng phải coi anh là bạn mới đúng.
Anh ta sẽ tin tưởng anh, nói với anh tất cả mọi thứ chứ không phải lừa dối anh, trêu đùa anh, giấu giếm anh.
Anh nói xem có đúng thế không?
Trán Giang Phảng đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Anh nhìn Nam Chu:
– Là vậy sao? Cậu… lừa dối tôi ư?
Nam Chu suy nghĩ, nghiêm túc lắc đầu:
– Tôi không muốn lừa dối anh.
Giang Phảng chợt lùi về sau mấy bước tránh xa Nam Chu, biểu cảm không thể tin nổi.
Khương Hồng lập tức lộ ra vẻ đắc thắng, đưa mắt ra hiệu với đàn em của mình ở trong tối.
… Bởi vì Giang Phảng đang tới gần ngõ nhỏ đàn em của cô ta đang ẩn mình.
Bọn họ cần phải chặn đường Giang Phảng, đề phòng anh chạy mất.
Sau khi nhận được thông báo của trò chơi, Khương Hồng đã từng nghiên cứu tỉ mỉ đội ngũ “Lập Phương Chu” này.
Có rất ít thông tin về người tên Giang Phảng nhưng xếp hạng tích điểm không hề thấp.
Giữ anh ta lại có tác dụng rất lớn với đội mình…
Hơn nữa, nhìn từ hành động anh ta lao ra cứu Nam Chu bị rơi xuống cùng với biểu cảm khi bị lừa gạt có thể thấy Giang Phảng là một người trọng nghĩa khí, chẳng qua nội tâm yếu ớt, không có chủ kiến.
Loại người này thích hợp để lợi dụng nhất.
Thậm chí Khương Hồng đã bắt đầu âm thầm tính toán người nào có tích điểm thấp nhất trong đội để Giang Phảng thuận tiện cạnh tranh đá người đó ra, giúp đội ngũ bước lên một tầng cao mới.
Người đàn ông trốn trong bóng tối nhận được tín hiệu từ chị đại, lập tức lao lên, chuẩn bị dang tay ôm lấy thành viên mới nhà mình.
Nhưng khi gã xông lên, lại nghe thấy tiếng cười nhạt từ khuôn miệng xinh đẹp của Giang Phảng:
– … Cuối cùng cũng ra.
Gã còn chưa kịp nghĩ Giang Phảng có ý gì đã cảm thấy bụng đau đớn.
Một con dao găm đâm thẳng vào bụng dưới của gã.
Vô cùng lưu loát và dứt khoát.
Rất có chủ kiến.
Giang Phảng tới đây để giải quyết tận gốc.
Cũng giống với Nam Chu, trong khoảng thời gian đánh trực diện và giằng co ngắn ngủi, anh nhanh chóng đoán ra, trước mắt bọn họ phải đối phó với ba đội ngũ.
Người đàn ông nóng nảy chửi tục có bốn đàn em, cộng cả bản thân gã là năm người.
Tay bắn tỉa bị bắn ngược và người đàn ông bị đoạt mất con dao găm chung đội hai người.
Khương Hồng có tổng cộng bốn đàn em.
Giang Phảng thầm nghĩ, nếu bọn họ đã biết thông tin “Nam Chu sợ ánh