***
Một nhóm người chạy ngang qua đường phố Phồn Hoa vào đêm khuya.
Bọn họ xông lên phía trước, một người đàn ông đeo cánh sắt xẹt qua không trung, quan sát từ trên cao xuống, đảm bảo không bỏ sót bất cứ thứ gì.
Đôi cánh đầy gai rạch ngang không khí phát ra âm thanh chuyển động khe khẽ nhưng chói tai.
Người bên dưới hỏi người đàn ông đang nắm giữ quyền khống chế trên không:
– Đã thấy họ chưa?
Giọng người đàn ông truyền tới trong đêm khuya, hình thành âm phản xạ văng vẳng:
– Không thấy!
Mặc dù tầm nhìn trên cao tốt, nhưng Phồn Hoa có quá nhiều đèn neon, từng tầng lớp ô nhiễm ánh sáng khiến người đàn ông đeo đôi cánh sắt quan sát một lúc đã phải dụi đôi mắt nhức mỏi của mình.
Điều này khiến gã hơi phiền lòng.
Cùng lúc ấy.
Nam Chu đang trốn tránh trong một góc tối tăm dưới muôn tầng ánh sáng, nhìn chằm chằm người chim đang lượn qua lượn lại trên đầu mình không chớp mắt.
Trong mắt đều là sự tò mò.
Trong khoảng thời gian ba người trốn đi, Nam Chu đã nói qua về quá khứ của mình cho Lý Ngân Hàng nghe.
Tôi, Nam Chu, một nhân vật trong sách.
Giang Phảng nhìn Lý Ngân Hàng dùng giấy vệ sinh ấn lên vết thương trên đầu:
– Hình như… cô không ngạc nhiên lắm về chuyện liên quan đến Nam Chu thì phải?
Lý Ngân Hàng quay đầu cứng ngắc:
– Nhìn tôi giống không ngạc nhiên lắm à?
Giang Phảng và Nam Chu đều gật đầu.
Giang Phảng xác nhận với cô:
– Cô bắt đầu cảm thấy Nam Chu không giống với người bình thường từ khi nào?
… Nếu miễn cưỡng phải nói thì ngay từ lúc gặp nhau trên xe bus, thấy cậu đứng bên cạnh cây nấm mà mặt không biến sắc, cô đã cảm thấy như vậy rồi.
Lý Ngân Hàng thở dài một hơi:
– … Có lẽ là lúc ở núi tuyết.
Trạng thái yếu ớt khác thường của Nam Chu khi ở dưới trăng tròn hoàn toàn biến mất khi mặt trời xuất hiện.
Lý Ngân Hàng khó mà làm ngơ bug lớn vậy được.
Nhưng với tinh thần tốt đẹp “cậu không nói thì tôi không hỏi”, cô cố giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì.
Lòng tò mò sẽ ảnh hưởng tới sự nghiệp ôm đùi của cô.
Chuyện đã tới nước này, Nam Chu đành phải để lộ thân phận của mình, hòn đá đè nặng trong tim Lý Ngân Hàng cũng rơi xuống.
Hơn nữa, chuyện cô nghĩ không phải là “Đệt, không ngờ lại là boss trong truyện, có nguy hiểm hay không đây?”
Mà lại là “Chỉ là boss thôi à?”
“Không phải nhân viên kế hoạch của trò chơi nhất thời hứng thú chạy tới đây trải nghiệm du lịch trò chơi sao?”
Lý Ngân Hàng nhìn rất rộng, cô ngoảnh đầu ngó hai người phía sau:
– Trước khi bước vào trò chơi, tôi còn không dám mua cổ phiếu vì sợ thua lỗ.
– Bây giờ tôi đã làm những chuyện mà nửa đời trước chưa dám làm, chúng ta không cùng nhau lấy hạng nhất thì không còn gì để nói nữa.
Nhìn thấy người chim vẫn lởn vởn trên không trung bám riết không buông, Nam Chu lại đặt sự chú ý lên người gã.
Cậu nói:
– Có nhìn thấy anh ta không?
Giang Phảng:
– Ừ, thấy.
Nam Chu nói:
– Anh ta biết bay.
Giang Phảng ló đầu ra nhìn:
– Cậu cũng muốn có cái đó à?
Nam Chu nhìn chằm chằm vào đôi cánh sắt:
– Ừ, muốn.
Giang Phảng nhắc nhở cậu:
– Cậu có biết đây là mồi nhử không?
Thân hình của người này cộng thêm cánh sắt sau lưng có thể nói cực kỳ bắt mắt.
Có quyền khống chế từ trên cao xuống, gã mang tới cảm giác đe dọa cực mạnh.
Điều quan trọng nhất, gã không vội đi theo đội ngũ ngay mà bay qua bay lại cùng một chỗ trong thời gian dài.
Có lẽ mục đích của gã không phải là tìm thấy Nam Chu bằng mắt thường.
Từng hành động của gã đều như đang nói với Nam Chu trốn trong bóng tối rằng, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể phát hiện ra cậu đấy, mau tới đây mà đánh tôi này.
Nhìn ánh sáng lạnh tỏa ra xung quanh đôi cánh đầy gai, rất khó để người ta không nghi ngờ đây là một cái bẫy.
Nam Chu hỏi ngược lại Giang Phảng:
– Mồi câu thì phải được buộc vào dây chứ?
Giang Phảng nhìn vào mắt cậu, khẽ nhướng mày:
– Vậy cậu chờ, tôi sẽ bắt chú chim về cho cậu.
Lý Ngân Hàng nghẹn lời.
Cô chủ động sát lại gần:
– Tôi có thể làm gì được không?
Ba người xúm vào trao đổi thông tin trong bóng tối.
***
Vào thời khắc này, người đàn ông đeo cánh vừa làm một chú chim ưng tuần tra, vừa đảm đương mồi câu, bay quên trời đất.
Đây là chiến thuật mồi câu bọn họ đã thương lượng nửa ngày trời mới thống nhất sau khi quyết định tham gia vào cuộc săn.
Đám người mồi câu nhất định phải có được giải thưởng của cuộc săn này.
Giải thưởng bao gồm tất cả tích điểm cá nhân của Boss Nam Chu tích lũy được trong trò chơi cho đến giờ và ít nhất 10.000 tích điểm khởi đầu.
Sở dĩ nói “10.000 khởi đầu” vì đây cũng là một trong những phần thưởng của phó bản.
Cuộc săn kéo dài trong ba ngày.
Kể từ giây phút đội Nam Chu trở về từ phó bản, sau mỗi tiếng chưa giết được Nam Chu, sẽ tăng thêm 1.000 tích điểm vào số 10.000 tích điểm sẵn có.
Sau bảy mươi hai tiếng, số giải thưởng có thể đẩy lên tới hơn bảy mươi nghìn tích điểm.
Bảy mươi nghìn tích điểm này cộng thêm số tích điểm cá nhân của Nam Chu đủ để bất cứ một người chơi có tích điểm lót sàn nào nhảy vào tầng lớp thượng lưu, khiến những người có tích điểm tầm trung nhảy lên top mười.
Giả dụ như những đội có xếp hạng cao giết chết cậu, vậy thì chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh, có thể nói bọn họ đều đã xác định trước kết cục sau khi giành chiến thắng.
Chẳng trách đám người này đổ xô muốn truy bắt Nam Chu.
Cũng chẳng trách đám người ngồi trên núi xem hổ đấu chỉ theo đuôi chứ không nôn nóng ra tay.
Bọn họ muốn “ô phần thưởng” mang tên Nam Chu tích lũy được một số thưởng nhất định mới tính toán bước tiếp theo.
Nhưng sẽ luôn có người ra tay cướp trước mặt người khác, ra tay trước để chiếm được lợi thế hơn.
Dù sao càng kéo dài tới thời gian, biến số sẽ càng nhiều, số người tranh cướp cũng càng đông.
So với việc trụ tới cuối cùng rồi phải tranh đoạt với cả đống người, có khả năng sẽ chẳng giành được hơn bảy mươi nghìn tích điểm, không bằng tập trung ra tay từ sớm cướp được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.
Ba đội tấn công Nam Chu ngay từ đầu cũng tính toán như vậy, bây giờ bao gồm thêm cả đội của người đàn ông đeo cánh.
Có được thiết bị bay là ưu điểm nổi bật của đội Cánh Sắt so với những đội ngũ khác.
Nếu có thể dựa vào ưu thế lợi dụng vị trí cao để xác định mục tiêu Nam Chu đang chạy trốn thì chẳng thể nào tốt hơn.
Cho dù Nam Chu lo lắng bản thân bị bại lộ vị trí rồi tấn công gã trước, vậy thì hoàn toàn chẳng cần phải lo lắng.
Bộ cánh sắt của gã là vũ khí tự động liên kết với thần kinh phản xạ.
Mặc dù rất bắt mắt khiến gã không thể che giấu song lại có thể bảo vệ gã hết mức trong giây phút đầu tiên bị tấn công, đồng thời cũng có khả năng phản công trong nháy mắt.
Dẫu cho Nam Chu đã cướp đi một con dao găm ảo ảnh, nhưng con dao găm nho nhỏ ấy sao sánh nổi đôi cánh gồm một trăm linh tám chiếc lông vũ cứng rắn.
Nếu bọn Nam Chu mà định ra tay khống chế trước thì đôi cánh có chức năng tự bảo vệ mình này sẽ bắn người tấn công thủng lỗ chỗ.
Nghĩ tới kẻ xui xẻo vừa mới ra mặt đã bị cướp đi vũ khí cấp A, Cánh Sắt vui lắm.
Hành vi ngu ngốc của tên kia đã được loan truyền trên kênh thế giới, có đến hơn một trăm bình luận cười nhạo.
Bọn họ chiếm ưu thế về thời gian ra tay, địa điểm, thông tin so với đội “Lập Phương Chu” vừa ra khỏi phó bản.
Có thể nói “thiên thời, địa lợi, nhân hòa” đều hướng về phía bọn họ.
Thế mà còn bị người khác cướp mất đồ thì phải ngu ngốc đến mức nào.
Có thằng ngu mới bị người ta cướp đi thứ đồ trong tay mình.
Cảm giác gió lạnh trên không lướt qua tóc mái gã cùng với hình ảnh cảnh vật bên dưới thu bé lại rất dễ khiến người ta lâng lâng.
Trong trạng thái bay bổng, bỗng dưng Cánh Sắt bị một sợi dây mảnh quấn lấy chân.
Gã giật mình nhìn xuống.
Chỉ