***
Dịch Thủy Ca bị mắng nhưng vẫn tỏ ra vô tội, anh ta nhún vai nói:
– Cây trúc đào cao lắm, tôi còn tưởng cậu sẽ vui chứ.
Tạ Tương Ngọc câm nín.
Cậu ta tức tới mức run cả tay, khuôn mặt đẹp trai trẻ trung hiện vẻ tức giận.
– Tại sao cậu phải tức giận đến vậy? – Dịch Thủy Ca đẩy gọng kính, tò mò hỏi – Là vì cậu muốn quyến rũ tôi, sau đó đợi tôi ngủ rồi lại đi tìm đội Nam Chu hả?
Tạ Tương Ngọc ngậm miệng không nói.
Dịch Thủy Ca nói với giọng tiếc nuối:
– Đến khi nào cậu mới có thể hiểu biết về cơ thể mình đây nhỉ? Chạm một cái đã mềm nhũn ra, cậu ra ngoài làm chuyện xấu kiểu gì?
Tạ Tương Ngọc tức tới mức máu như chảy ngược, bên tai kêu ù ù, muốn đạp Dịch Thủy Ca nhưng hai chân cũng bị dây rối trói chặt ở chân giường, chỉ có thể vặn vẹo hông mắng mỏ:
– Đừng xem thường tôi!
Cơn tức giận đến đỉnh điểm khiến Tạ Tương Ngọc dần an tĩnh lại.
Cậu ta nói rõ từng từ với giọng lạnh tanh:
– Nếu anh thích chơi như vậy thì tới lúc nào đó đừng mong đá tôi đi.
Sớm muộn gì thì tôi cũng sẽ giết anh.
Hơn nữa còn làm xong mới giết, bằng không khó mà giải nỗi uất hận trong lòng cậu ta.
Dịch Thủy Ca vỗ đầu cậu ta, tán thưởng:
– Được.
Cố lên.
Lý Ngân Hàng nhìn hai người đấu võ mồm, thầm nghĩ, đây không phải là chuyện mà thầy Nam có thể nghe.
Vì thế cô và Giang Phảng cố gắng kéo Nam Chu đang nghe say mê sang một góc khác của căn phòng.
Giang Phảng vừa bịt tai Nam Chu từ phía sau, vừa kịp thời ngăn cả hai người liếc mắt đưa tình:
– Chúng tôi muốn biết chuyện liên quan đến trò chơi, càng nhiều càng tốt.
Chuyện này có muôn vàn đầu mối.
Tất cả những câu cần hỏi nên vén màn từ đầu.
Dịch Thủy Ca ung dung ngồi xuống một góc sofa, thuận tay ra hiệu cho bọn họ cứ ngồi tự nhiên.
Anh ta thoát khỏi trạng thái tán tỉnh nhanh tới mức khó mà tin được, cho nên mới mang vẻ thờ ơ của một tên cặn bã.
Anh ta nói:
– Hệ thống đã chính thức công bố vào mười tiếng trước.
Trò chơi này mang tên “Cuộc săn kẻ lạc loài”.
Nam Chu tính toán.
Mười tiếng trước, bọn họ đang ở trong thế giới của nhân ngư.
Khi ấy có lẽ anh Phảng đang chống tảng đá, hôn mình vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ.
Dịch Thủy Ca nói:
– Nội dung đại khái của nhiệm vụ là: Hệ thống thông qua sàng lọc an toàn đã phát hiện ra có một Boss nguy hiểm chạy thoát từ phó bản và trà trộn vào trong những người chơi, bước vào khu an toàn, ngụy trang thành người chơi con người.
Chỉ cần tìm được và gi.ết chết cậu sẽ nhận được giải thưởng phong phú.
– Khi cậu kết thúc phó bản của mình, về đến điểm an toàn, phó bản PVP này chính thức bắt đầu.
Nam Chu:
– Thời gian trò chơi tổng cộng…
Dịch Thủy Ca:
– Ba ngày.
Nam Chu:
– Chẳng phải như vậy sẽ không công bằng với những người chơi đang ở trong phó bản không thể nhận nhiệm vụ hay sao?
Dịch Thủy Ca cười:
– Cậu còn chê ít người muốn giết cậu à?
Anh ta giải thích:
– Boss dã ngoại hoặc một số nhiệm vụ ở thời gian đặc biệt đều phải dựa vào may mắn mới có.
Nếu trong thời gian hoạt động mà có người chơi gặp phải phó bản thời gian dài vậy thì chịu thôi.
– Hơn nữa, chỉ cần có thể ra khỏi phó bản trong vòng ba ngày, bọn họ cũng sẽ nhận được nhiệm vụ, có thể tham gia giết cậu bất cứ lúc nào.
Cậu không cần phải lo bọn họ phải chịu bất công khi không được tham gia giết cậu.
Nam Chu nghiêm túc gật đầu:
– Ừ, giải thích như vậy rất hợp lý.
Dịch Thủy Ca híp mắt nhìn Nam Chu với vẻ tán thưởng.
Tính cách của Nam Chu rất hợp khẩu vị, nhưng đáng tiếc đây không phải là đĩa đồ ăn của mình.
Huống hồ, Giang Phảng đứng bên cạnh cậu cũng đang cười híp mắt nhìn mình, trong ánh mắt chứa đựng sự cảnh cáo, ghê ra phết.
Dịch Thủy Ca nói tiếp:
– Cậu cũng đã đoán trên kênh thế giới rồi, hai bên đều có thể nhận được thưởng.
– Bản thân cậu là một “ô phần thưởng”, có 10.000 tích điểm gốc, hễ cậu sống thêm một tiếng, cậu sẽ tích lũy được thêm 1.000 tích điểm thưởng.
– Ai đó giế.t chết cậu vào một khoảng thời gian nào đó sẽ có được tất cả số tích điểm cậu tích lũy được từ khi bắt đầu trò chơi đến giờ.
– Nếu như không giết được cậu, sau bảy mươi hai tiếng, tất cả giải thưởng đều thuộc về cậu.
Nghe vậy, Lý Ngân Hàng hít sâu một hơi.
Chẳng trách.
Lợi ích lớn đến như vậy khiến người chơi không thể không động lòng.
Một khi có người chơi tham gia, sẽ gây ra một chuỗi phản ứng.
Một là cá chết, hai là lưới rách.
Cho dù bọn họ có may mắn sống sót, chẳng phải cũng sẽ đắc tội với tất cả người chơi hay sao? Tương lai bọn họ phải sống trong điểm an toàn thế nào được đây?
Trong khi Lý Ngân Hàng đang lo lắng cho tương lai của bọn họ, Nam Chu nắm bắt trọng điểm:
– Hệ thống trò chơi không công bố tên của tôi à?
Dịch Thủy Ca lắc đầu:
– Không, thân phận của cậu bị người trên kênh thế giới lục bảng xếp hạng cá nhân để tìm ra đấy.
– Có hơn mười nghìn người chơi, trong đó thể nào cũng có một vài người chơi đã từng tham gia vào “Vạn Vật Hấp Dẫn”.
Nhưng chẳng qua không ai nghĩ đến chiều hướng ấy.
NPC chạy thoát khỏi phó bản cùng chơi với bọn họ.
Nếu như không phải Nhà phát hành đã chứng thực, chuyện này nghe thực sự rất hoang đường.
Dứt lời, Dịch Thủy Ca chống đầu mình, cười nói:
– Mặc dù tên của cậu rất thường dùng, nhưng cậu nổi tiếng hơn nhiều so với tưởng tượng của mình… cũng được hoan nghênh hơn nhiều.
Nam Chu nghe được ẩn ý trong lời anh ta, chỉ im lặng nhìn, đợi anh ta nói tiếp.
– Một trong những lý do mà tôi chắc chắn cậu không nguy hiểm bởi vì tôi có thói quen thống kê.
– Tôi đã thống kê lại tất cả những người đứng ra nói chuyện vì cậu sau khi Nhà phát hành công bố trò chơi.
– Một người tên Thẩm Khiết, một người tên Trần Túc Phong, cả đội Thanh Đồng.
Đại khái thì bọn họ khuyên mọi người nên bình tĩnh, chưa biết chừng hệ thống đang châm ngòi ly gián thì sao.
Hôm nay là Boss A, lần sau không biết sẽ tới lượt ai, không được để hệ thống thao túng.
– Cái cậu tên Trần Túc Phong cũng thú vị lắm, nói cậu không tệ, khi bọn họ làm nhiệm vụ gặp phải nguy hiểm, cậu chính là người đi sau thu dọn.
– Sau khi tôi điều tra và hỏi thăm, phát hiện ra một chuyện rất thú vị.
– Những người này đều đã từng hợp tác với cậu.
– Mỗi một người chơi từng