***
Dịch Thủy Ca cất lời:
– Cậu vốn là nhân vật 2D trong truyện tranh.
Hiện tại phải tiến hành xây dựng nhân vật 3D, đương nhiên sẽ cố gắng hết sức để giữ lại những chi tiết căn bản, tiến hành xử lý 2D và số hóa.
– Tác giả của “Ngày dài vĩnh hằng” đã chết rồi, cho nên sau khi liên lạc với người bạn biên tập của ông ấy, kỹ sư thiết kế tạo hình đã điều chỉnh ngoại hình của cậu.
Nói đến đây, Dịch Thủy Ca kéo gọng kính xuống, lộ ra đôi mắt phát sáng, nhìn chằm chằm Nam Chu.
– Theo như thiết kế ban đầu, trong tình huống bình thường thì cậu là một thiếu niên bình thường cao chừng mét bảy, thuộc loại hình không bắt mắt.
Tùy thuộc vào mỗi lần người chơi bước vào phó bản, khuôn mặt bình thường của cậu sẽ được đổi mới ngẫu nhiên.
Cậu có một kho mặt với số lượng khuôn mặt lên tới 267.
– Thiết kế này để tăng thêm tính kỳ bí, tăng thêm một bước “người chơi tìm Nam Chu trong trấn nhỏ”.
– Phó bản “Ngày dài vĩnh hằng” được thiết lập thuộc loại hình suy luận chiến đấu, thời gian diễn ra dự tính khoảng ba đến mười hai tiếng, ngày tháng cố định vào ban đêm trước “ngày mặt trời không lặn”.
– Người chơi cần tìm ra Boss trong quá trình tiếp xúc bình thường, đồng thời cũng phải đề phòng sự tấn công của những con Quang Mị khác, hoặc nhanh chóng thăm dò hết địa hình để hôm sau, tức ngày “mặt trời không lặn” sẽ giết hết các quái vật cùng với Boss Nam Chu có các thuộc tính sức mạnh, trí lực, tốc độ, nhạy bén đều đạt cấp S.
– Dáng vẻ sau khi biến thành Quang Mị của cậu sẽ được thiết kế cố gắng bám sát vào nguyên tác truyện tranh nhất, chiều cao tăng lên hai mét mốt, tương phản với vóc dáng ban đầu.
– Tóc cậu sẽ biến thành màu trắng, sẽ mọc ra đôi tai dài có khả năng nhận biết âm thanh đạt tới cấp bậc của cá heo, hơn nữa có thể dùng vật chất “ánh sáng” để trói buộc người chơi, thời gian càng lâu, cậu càng mạnh.
Nam Chu sờ sờ tai mình.
Dịch Thủy Ca dời tay chống má, vẻ mặt thả lỏng hơn nhiều, nhưng giọng nói vẫn rất nghiêm túc.
– Nam Chu, bây giờ tôi hỏi cậu, những thứ mà tôi nói có giống với những chuyện mà cậu đã trải qua không?
Nam Chu lắc đầu.
Cậu chưa từng gặp mấy thiết lập kỳ quái như vậy.
Chẳng qua bỗng dưng đến một ngày, có người xông vào thế giới của cậu, vẽ nên một cây táo trong bức tranh sinh hoạt thoạt nhìn có vẻ phong phú nhưng kỳ thực rất trống trải của cậu.
Lý Ngân Hàng nghe vẫn không hiểu gì:
– Điều này chứng minh được gì?
– Nói cách khác, – Dịch Thủy Ca nói – Nam Chu, trong nhận thức của cậu, cậu có những ký ức trước khi lần đầu tiên gặp người chơi không?
Lý Ngân Hàng giật mình, dường như cô đã hiểu được nghi vấn của Dịch Thủy Ca.
Nam Chu quả thực là nhân vật chính trong bộ truyện tranh “Ngày dài vĩnh hằng”.
Sau khi “Ngày dài vĩnh hằng” biến thành trò chơi đại chúng, bản thân “Nam Chu” không còn quan trọng đến vậy nữa.
Quan trọng hơn, người thiết kế trò chơi muốn dốc toàn lực để thỏa mãn cảm giác chìm đắm, sự thoải mái và ham muốn thăm dò của người chơi.
Người chơi mới quan trọng nhất.
Cho nên, khi chế tạo một thế giới hư ảo mới, Nam Chu là một Boss không thể biết được quá khứ của bản thân.
Đáng lẽ ra cậu chỉ là một hình tượng xinh đẹp, tràn đầy sức mạnh, được thao túng chặt chẽ bởi các số liệu và chỉ phục vụ cho người chơi.
Nghe thấy chuyện này, ngay cả Tạ Tương Ngọc đang tức giận cũng yên tĩnh lại.
Cậu ta ngạc nhiên nhìn Nam Chu, sự hứng thú và cuồng nhiệt trong đôi mắt bùng cháy thêm lần nữa.
Dưới những ánh mắt dò xét, tò mò, ngạc nhiên, cuồng nhiệt, Nam Chu chỉ cảm thấy một bàn tay âm thầm nắm lấy cổ tay cậu, chậm rãi vuốt ve hình xăm con bướm trên đó như thể trấn an.
Giang Phảng không nhìn cậu.
Anh chỉ khẽ cười, đứng bên cạnh cậu, cùng đón nhận những ánh mắt kia.
Nam Chu chợt an tĩnh.
Cậu trả lời “ừ” một tiếng.
Cậu có trí nhớ về hơn hai mươi năm cô độc dài đằng đẵng.
Sau khi “Ngày dài vĩnh hằng” kết thúc, cuộc sống của cậu vẫn kéo dài và phát triển trong im lặng, nở đóa hoa nhỏ bé mà mọi người không biết.
Sắc mặt Lý Ngân Hàng thay đổi mạnh.
Nhất thời vô số suy nghĩ giao thoa trong đầu cô, nổ tung khiến cô ngây ngốc:
– Vậy nó chứng minh điều gì…
Giang Phảng vươn tay ấn vào một huyệt sau gáy Lý Ngân Hàng, giúp cô điều chỉnh thả lỏng cảm xúc.
Lời của anh nói ra lại khiến Lý Ngân Hàng rợn tóc gáy.
– Chứng minh rằng… Nam Chu luôn tồn tại.
– Từ khi sinh ra tại “Ngày dài vĩnh hằng”, cậu ấy đã luôn sống trong thế giới ấy.
– Trò chơi không sáng tạo ra thế giới mới mà dùng một cách nào đó phá vỡ bức tường giữa hai thế giới.
Lý Ngân Hàng nắm chặt vạt áo, giọng đắng chát:
– Chuyện này, chuyện này có thể ư?
Nếu suy nghĩ này là đúng, vậy thì lẽ nào những bộ truyện tranh, tiểu thuyết từ bé đến lớn cô xem đều ẩn chứa một thế giới hiện thực sao?
Bọn họ sẽ đau đớn, sẽ khóc lóc, sẽ bị cốt truyện thúc đẩy hướng về một kết cục mà bọn họ chẳng thể nào dự đoán được ư?
Bản năng của cô chống đối kết luận này.
Nhưng Giang Phảng chỉ dùng một câu nói dễ dàng phá vỡ phòng ngự của cô.
– Không cảm thấy hành vi này rất quen thuộc hả?
Giang Phảng nói tiếp:
– Nếu như tất cả không có khả năng, vậy tại sao tự dưng chúng ta lại xuất hiện trong trò chơi.
Dịch Thủy Ca chậm rãi thở ra một hơi.
– Nếu như cậu ấy khác với mọi người… – Giang Phảng nhìn về phía Dịch Thủy Ca, đưa ra một câu hỏi khác – Những người thiết kế thế giới của game như bọn anh phải phát hiện ra đầu tiên.
Nghe vậy, Dịch Thủy Ca tháo kính râm xuống, day huyệt bên mắt.
Động tác này rất quen thuộc, anh ta thường làm nó khi suy nghĩ.
– Phó bản “Ngày dài vĩnh hằng” đã qua tay hai Kỹ sư lập trình.
– Một người họ Mạc, tôi có quen anh ta.
Anh thích nhảy điệu waltz, là một người sống rất lãng mạn.
– Kỹ sư Mạc rất thích “Ngày dài vĩnh hằng”, theo đuổi sự hoàn mỹ tuyệt đối.
Bởi vậy, anh ta yêu cầu tiến hành hoàn nguyên địa điểm trấn Vĩnh Vô khép kín này tỉ mỉ đến từng đơn vị, yêu cầu về yếu tố “ánh sáng” cũng phải đạt tới đỉnh cao.
– Những lập trình viên cấp dưới của anh ta bị anh ta ép cho chết đi sống lại.
Anh ta đã từng cho tôi xem qua bản đồ khái niệm.
– Không thể không nói, nếu như ý tưởng của anh ta hoàn thành thì nó phải xem như kỳ tích của môn nghệ thuật thứ chín.
(Môn nghệ thuật chứ chín: Chỉ Game Online)
– Nhưng…
Dịch Thủy Ca ngước mắt lên, nhìn mọi người:
– Vào hôm bắt đầu thử nghiệm “kỳ tích” thì anh ta chết.
– Anh ta đập vỡ kính của tầng mười chín, nhảy xuống dưới.
Không rõ nguyên nhân, cũng không trăng trối gì.
Giọng kể của anh ta khách quan bình tĩnh, mang theo cảm giác lạnh thấu xương.
– Không ai biết tại sao anh ta lại muốn chết.
– Chuyện này lên báo một thời gian, sau đó căn cứ vào camera giám sát hiển thị xác định anh ta tự nhảy lầu, không phải mưu sát.
Dịch Thủy Ca miêu tả cảnh tượng qua camera cho bọn họ.
Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, đứng trong căn phòng tắt hết đèn, nhờ ánh đèn neon của muôn nhà qua khung cửa sổ sát đất, anh ta khoa tay múa chân với ảnh phản chiếu của bản thân, biểu cảm điên khùng.
Anh ta ôm bạn nhảy hư không của mình, nhảy điệu waltz đơn độc cuối cùng trong cuộc đời.
Sau đó, anh ta dùng máy tính đập cửa kính, mặc cho tiếng còi cảnh báo rít gào, thả mình xuống theo gió đêm.
– Bằng chứng thép thế này cùng với những loại thuốc điều trị rối loạn lo âu mà anh ta đã sử dụng trong thời gian dài, không ai nghi ngờ cái chết do tự sát của anh ta.
– Kết luận cuối cùng là áp lực công việc quá lớn.
Nói thế nào đây nhỉ, cũng chẳng có gì ngạc nhiên.
– Kỹ sư hỗ trợ họ Sầm đã tiếp nhận chức vụ của anh ta, tất cả đều diễn ra bình thường.
– … Không, phải nói thế này, tất cả càng thêm khác thường.
Căn cứ vào miêu tả của Dịch Thủy Ca, Kỹ sư Sầm đã mất gần ba ngày để sắp xếp tài liệu và số liệu Kỹ sư Mạc để lại.
Sau đó, anh ta như thể bị Kỹ sư Mạc bám vào người.
Xưa nay anh ta không phải là một người cầu toàn, nhưng đã bắt đầu kiếp làm việc điên cuồng bất kể ngày đêm.
Anh ta nắm chắc nòng cốt, dứt khoát phủ định phương án tạo hình ban đầu, yêu cầu tạo hình nhân vật Nam Chu đúng như những gì truyện tranh đã mô tả, hơn nữa còn tự mình ra tay.
Anh ta vốn xuất thân từ ngành đồ họa.
Anh ta nắm hết quyền hành, các thiết