***
Chuẩn bị đơn giản xong, khi sắp sửa tiến hành kế hoạch của bọn họ, Nam Chu nhìn Tạ Tương Ngọc trên giường:
– Không dẫn anh ta theo à?
– Không cần, – Dịch Thủy Ca nói – Dẫn cậu ta đi, cậu ta sẽ nghĩ cách gây sự.
Nam Chu nghĩ, để anh ta ở đây, anh ta cũng sẽ gây sự.
Dịch Thủy Ca tới gần Nam Chu, thủ thỉ bên tai cậu.
Nam Chu gật đầu, không phát biểu ý kiến nữa.
Nam Chu đặt Nam Cực Tinh vào tay anh ta.
Nó chạy thoăn thoắt lên cao, trèo lên một góc giá trang trí, móng vuốt nho nhỏ cào cào rìa giá trang trí bằng gỗ, nó làm nũng với Nam Chu: “Chít chít.”
Nam Chu an ủi nó:
– Đừng sợ.
Nam Cực Tinh không nhúc nhích.
Nam Chu cổ vũ nó:
– Yên tâm, tao sẽ không vặn cổ mày đâu.
Nam Cực Tinh im lặng.
Lý Ngân Hàng thầm nghĩ, đây là cổ vũ chăng?
Dường như nó không lo lắng vấn đề này.
Nó quanh quẩn trên giá trang trí, giơ móng vuốt bên trái chỉ chỉ Lý Ngân Hàng.
Nam Chu trầm tư.
Lý Ngân Hàng vẫn còn chưa hiểu được điều này có ý nghĩa gì, Nam Chu đã vươn tay lên che mắt cô.
Nếu như để cô chứng kiến toàn bộ quá trình Nam Cực Tinh biến cái đầu to lên, sợ rằng cả đời này cô sẽ chẳng còn dũng khí ôm Nam Cực Tinh xoa đầu nó nữa.
Nam Cực Tinh không ghét cô, nó cũng không muốn cô ghét mình.
Nam Cực Tinh dùng móng vuốt rửa mặt, cái đầu xù lông hướng về phía ba người to lên gấp bội.
Trọng lượng tăng dần, nó nhảy xuống khỏi giá để đồ, kêu chít một tiếng, ngậm cả ba vào miệng.
Khi đáp đất, nó khôi phục kích thước bình thường, cổ họng phát ra âm thanh ùng ục.
Dịch Thủy Ca không lạ lẫm khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Trong thiết lập “Cuộc chiến bảo vệ Đảo Vườn”, một con Boss sóc bay có sức cắn ngang ngửa một con cá sấu, không gian trong miệng có thể chứa đựng ba chiếc giường đôi.
Dịch Thủy Ca ôm nó lên, xoay người chào Tạ Tương Ngọc:
– Tôi đi đây.
Tạ Tương Ngọc nhắm mắt, không để ý đến anh ta.
Dịch Thủy Ca búng tay cái “chóc”.
Bỗng, một tiếng “bụp” vang lên, con rối xuất hiện rơi xuống sofa ở góc phòng.
Nó cúi người với Dịch Thủy Ca.
Dịch Thủy Ca vẫy tay với nó, sau đó bế Nam Cực Tinh lên, biến mất sau cánh cửa.
Cạch.
Khi tiếng khóa cửa khe khẽ lọt vào trong tai, Tạ Tương Ngọc mở mắt ra.
Nhờ âm thanh kẽo kẹt của đệm lò xo vang lên khi trở mình để che lấp đi âm thanh ấn khớp ngón tay cái.
Ngón tay cái của cậu ta bị chính cậu ta bóp hẳn xuống.
Cậu ta cắn răng nhịn cơn đau đớn để giải thoát tay phải khỏi xiềng xích.
Cậu ta không vội hành động ngay.
Dường như con rối chưa phát hiện ra điểm này.
Nó vẫn ngồi đó rất nghiêm túc, bàn tay khéo léo đang may một con rối mới.
Tạ Tương Ngọc giấu tay ra sau lưng, lạnh lùng nói:
– Này, tôi khát rồi.
Con rối buông con rối mới làm được một nửa xuống, im lặng đi rót nước bưng đến chỗ cậu ta.
Bàn chân mềm mại của nó giẫm trên sàn nhà phát ra âm thanh soàn soạt dễ nghe nhưng rất quái dị.
Khi nó đặt miệng cốc cứng rắn lên đôi môi trắng bệch của Tạ Tương Ngọc, Tạ Tương Ngọc bật dậy, lấy đạo cụ tự chế trong túi đồ ra, bắn thẳng về phía cổ con rối.
Một cây kim dài chừng năm mươi centimet bắn ra khỏi ống tiêm, xuyên qua cổ con rối.
Đồng thời vô số cây kim mảnh nhỏ bung ra từ cây kim lớn, rậm rạp như một cây thông noel, đâm ngang dọc khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể nó.
Một tiếng xé rách im lặng vang lên, Tạ Tương Ngọc cười lạnh, dùng sức rút ống tiêm ra…
Nửa người trên của con rối nở bung như hoa tuyết, hóa thành tuyết trắng lặng lẽ tung bay khắp các góc phòng.
Nửa người dưới mất đi trọng tâm, ngã phịch xuống đất.
Trong màn bông trắng tung bay, Tạ Tương Ngọc nhanh chóng làm tương tự với ngón cái tay trái để mở còng tay, đồng thời thoát khỏi sự trói buộc hai chân.
Cậu ta nhảy ra ngoài cửa sổ, dứt khoát thả mình xuống.
Tạ Tương Ngọc dùng đạo cụ giảm tốc, bởi vậy động tác của cậu ta rất lưu loát và phóng khoáng.
Nhưng giây phút hai chân chạm xuống mặt đất, nụ cười đắc ý trên khuôn mặt đẹp trai chợt cứng lại, cậu ta rên lên một tiếng đau đớn.
Tạ Tương Ngọc chống hông, khụy gối, cắn răng một lúc mới đứng thẳng được người.
Chút đau đớn nhục nhã này không thể cản cậu ta được.
Cậu ta khập khiễng bước vào sâu trong màn đêm.
Cậu ta muốn chạy trốn, cũng muốn lan truyền tin tức khiến người ta vui vẻ này cho người khác.
Đáng tiếc, tên họ Dịch kia không tiếc đập tiền cho cậu ta.
Dịch Thủy Ca mua thẻ quyền hạn khống chế đồng đội với giá cao ngất ngưởng để chặn quyền hạn nói chuyện trên kênh thế giới của cậu ta.
Mà Tạ Tương Ngọc lại là người có thói quen hành động một mình, trước giờ luôn cảm thấy những người khác đều ngốc nghếch, cho nên cậu ta sẽ không thể hạ mình cầu cứu đại một người qua đường.
Nhất là… với tình huống cơ thể hiện tại của cậu ta…
Tạ Tương Ngọc vừa trốn, vừa ấn bụng dưới, cắn răng nguyền rủa Dịch Thủy Ca.
Khi chất lỏng ấm áp uốn lượn xuống dưới cẳng chân, ý muốn giết người của Tạ Tương Ngọc cũng bùng lên.
Nếu để người khác phát hiện cậu ta đang kẹp thứ dơ bẩn này, chắc chắn chỉ mất mặt đến chết.
Cậu ta im lặng chạy trên đường phố Phồn Hoa chằng chịt tựa lưới nhện, suy nghĩ xem mình nên đi đâu.
Cậu ta có thể tìm một nơi nào đó trốn trước, ví dụ nơi công cộng đông người qua lại như sòng bạc.
Ít ra vào địa bàn của ông chủ Khúc, Dịch Thủy Ca không thể ra tay tùy tiện được.
Bước chân chạy trốn của Tạ Tương Ngọc dần chậm dần theo dòng suy nghĩ.
Trong cuộc đối thoại của Dịch Thủy Ca và Nam Chu, từ đầu đến cuối bọn họ đều chưa từng nhắc đến bọn họ định đi đâu.
Nhưng Tạ Tương Ngọc là người có đầu óc.
Tổng hợp lại nhu cầu trước mắt của đội Nam Chu.
Tạ Tương Ngọc đi chậm dần, bàn tay chống tường từ từ siết chặt, khóe miệng bất giác nhếch lên cười lạnh.
Bất chợt, cậu ta quay lưng, chạy về hướng mình vừa tới.
Giữa gây sự và tự do, cậu ta chọn cái trước tiên mà chẳng thèm nghĩ ngợi gì nhiều.
***
Bởi vì mục đích rõ ràng, Dịch Thủy Ca chỉ mất mười lăm phút đã đi được đến điểm dịch chuyển.
Vị trí dịch chuyển nằm ở ranh giới vùng thành trại và đô thị phát đạt.
Một bức tường đổ nát phân chia rõ ràng hai thế giới.
Thoạt nhìn xung quanh điểm dịch chuyển chỉ có hai ba người.
Song, chỉ cần là người có năng lực nhận biết thì có thể phát hiện quanh đó ẩn giấu vô số ánh mắt dòm ngó.
Bọn họ đang canh chừng Nam Chu trốn thoát khỏi Phồn Hoa, cũng canh chừng đối thủ cạnh tranh đến đây.
Dịch Thủy Ca tỉnh bơ đi ngang qua mấy tầm mắt trong tối ngoài sáng, giả vờ không biết, đi thẳng vào vòng dịch chuyển đang phát sáng.
Nhưng khi chỉ còn cách vòng dịch chuyển mười mấy mét, trong bóng tối vang lên một âm thanh lạnh lùng:
– Dừng lại.
Dịch Thủy Ca nghe theo dừng bước, giơ cao hai tay, thản nhiên quay người.
Có người đi ra khỏi bóng đêm, đánh giá gương mặt Dịch Thủy Ca:
– Ồ, ẻo lả.
Dịch Thủy Ca rất dễ bị những người đàn ông vai u thịt bắp xem thường tướng mạo của mình, huống hồ anh ta còn đeo chiếc kính râm màu trà, thoạt nhìn giống một tên ẻo lả nhã nhặn giả trang thành xã hội đen.
Dịch Thủy Ca:
– Có chuyện gì thế?
Người đàn ông cơ bắp ra vẻ lịch sự:
– Xin lỗi nhé.
– Gã chỉ nói đại một câu, sau đó nghiêng đầu với đàn em phía sau – Kiểm tra đi.
Một đồng đội của gã lập tức bước lên, cầm đạo cụ trông giống như máy mát xa da mặt, quét Dịch Thủy Ca từ trên xuống dưới.
… Có lẽ đang kiểm tra anh ta có sử dụng đạo cụ ngụy trang nào không.
Trong khi Dịch Thủy Ca đang bị kiểm tra, gã đàn ông cơ bắp nhìn khuôn mặt anh ta.
Đôi mắt như mang theo móc câu dò xét, khiến toàn thân người ta không thoải mái, có thể đoán ra chắc chắn người này có kinh nghiệm thẩm vấn.
Nhưng bởi vì ánh mắt quá mức trắng trợn và dã man, đoán mò thì hẳn là trước khi bước vào trò chơi gã đã làm nghề đòi nợ thuê hoặc thám tử tư.
Nam Cực Tinh ngồi trên vai “người bố” trên danh nghĩa của mình, phồng mang trợn má ngậm ba người bạn của nó.
Vuốt trước của nó cứng đờ, rõ ràng cảm nhận được sự uy hiếp như có như không xung quanh, nó căng thẳng tới mức dựng hết cả lông.
Dịch Thủy Ca giơ tay lên, dịu dàng vuốt ve lông dựng đứng trên đầu nó để an ủi.
Như thể anh ta chỉ là một người ngoài cuộc không biết bí mật gì.
Gã cơ bắp hỏi Dịch Thủy Ca:
– Tại sao không ở đây? Đây là cơ hội tốt để tăng tích điểm đấy?
– Tôi thấy có quá nhiều người muốn