***
Giang Phảng nắm tay Nam Chu, dắt cậu đi ngang qua con đường người xe tấp nập.
Nam Chu cẩn thận bước đi từng bước, lúc nào cũng đề phòng con quái vật bằng sắt tấn công.
Giang Phảng cũng không cười nhạo cậu mà chỉ dạy cậu nhìn đường thế nào.
Đôi vợ chồng trẻ sống trong không gian khác chiều làm cái đuôi nhỏ theo sau bọn họ.
Mã Tiểu Bùi nhỏ giọng hỏi chồng mình:
– Này, 200 Baht đủ để làm gì?
Đây là một câu hỏi hay.
Lý Ngân Hàng cũng muốn biết.
Cô làm việc ở ngân hàng, nhờ đó cũng hiểu được tỉ lệ tiền tệ giữa các quốc gia.
200 Baht Thái, tính ra cũng chỉ 40 tệ.
Ngồi xe Tuk Tuk đến bến tàu có lẽ còn không đủ trả tiền quay đầu, phải đi bộ về.
Nam Chu hỏi anh:
– Anh muốn tới sòng bạc à?
Giang Phảng phổ cập tri thức cho cậu:
– Thái Lan cấm bài bạc.
Cho dù chỉ chơi bài ở nhà thôi cũng có nguy cơ bị bắt.
Con đường này không đi được.
Nghe vậy, Lý Ngân Hàng lo lắng nhìn về quán bar cho gay còn chưa mở cửa ở bên kia.
Cô chân thành hi vọng Giang Phảng không định vào đó múa cột.
Cuối cùng, bọn họ thuận theo dòng người vào phố trung tâm, Nam Chu nhìn thấy một quán kem dừa.
Mùi thơm của dừa trắng như tuyết, nhẹ nhàng bay ra từ thùng đá, dễ dàng thúc giục ngón trỏ người ta cử động.
Giang Phảng nhìn cậu:
– Muốn ăn không?
Nam Chu nhìn quanh:
– Bao nhiêu tiền?
Giang Phảng bật cười, đi tới trước quầy hàng, giơ ngón tay nói bằng tiếng Anh khẩu âm Nga:
– Ba kem dừa, cho thêm nhiều dừa nạo.
Tiếng Anh của người Thái cũng khá ổn.
Huống hồ nơi này là khu du lịch đủ mọi người từ khắp nơi đổ đến đây.
Ông chủ mặt đỏ cười hì hì nói:
– Ba cái tổng cộng 100 Baht Thái, cảm ơn quý khách.
Con đường kiếm tiền của bọn họ còn chưa bắt đầu đã tiêu hết một nửa số tiền.
Nam Chu không có gánh nặng tâm lý, Giang Phảng đưa cho cậu thì cậu ăn thoải mái.
Dù sao Giang Phảng sẽ kiếm được về.
Lý Ngân Hàng im lặng liếm kem, cảm thấy toàn thế giới này chỉ có một mình cô lo lắng về tình hình tài chính của bọn họ lúc này.
Cô không muốn Giang Phảng đi múa cột.
Vào ngõ nhỏ không lâu, Nam Chu dừng bước.
Một sạp hàng ném vòng nhỏ đã thu hút ánh mắt cậu.
Trên sạp xếp chỉnh tề hàng loạt những đồ lưu niệm nhỏ mang đậm phong cách Thái Lan.
Mặt Phật, chén sứ, tượng Phật mạ vàng, móc chìa khóa bạc, bình rượu nhỏ khắc hoa bằng thiếc nguyên chất, tượng voi bằng gỗ bồ hòn và một số con búp bê nho nhỏ.
Giải thưởng lớn được đặt ở trung tâm những phần quà nhỏ khác, là một chiếc điện thoại di động đời mới, ít nhất cũng phải bốn, năm nghìn tệ.
Hình thức trò chơi ném vòng này cũng tương đối long trọng, chiếc bảng cứng bên cạnh dùng năm ngôn ngữ Trung, Anh, Thái, Nhật, Hàn chú thích xiêu vẹo:
100 Baht, 20 vòng.
Ông chủ vừa mới bày ra còn chưa mở hàng, đang nhìn quanh quất, vừa hay bắt gặp ánh mắt tràn đầy ham m,uốn tìm hiểu của Nam Chu.
Mắt ông ta sáng lên, buông chiếc quạt nan vừa cầm trong tay xuống, nhiệt tình chào hỏi:
– Chơi không? Ném trúng thì thuộc về cậu.
Vừa nhìn thấy cái trò lừa đảo này, Lý Ngân Hàng suýt nữa đã trợn trắng mắt.
Cho dù kỹ thuật của thế giới tiến bộ, nhưng có một số thứ chẳng bao giờ thay đổi, trò lừa đảo cũng vậy.
Khi tám tuổi, cô đến công viên trò chơi, tốn mất cả hai tiếng đồng hồ để cắm cọc xem trò ném vòng.
Căn cứ vào xác suất tính toán tỉ mỉ, cô nhóc Lý Ngân Hàng có thể phán đoán ra trò chơi ném vòng là một loại hành vi được khống chế bên trong.
Ban nãy Nam Chu chỉ nhìn quầy kem dừa một cái mà đã mất toi 100 Baht.
Cô vốn định kịp thời ngăn cản Nam Chu.
Song, thật tuyệt vọng khi Giang Phảng gần như chẳng hề chú ý đến việc bọn họ đang đi trên con đường một đi không trở lại.
Anh hỏi Nam Chu:
– Có muốn chơi không?
Nam Chu:
– Có.
Ông chủ còn đứng bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa bằng giọng Trung pha Thái:
– Cậu chơi cùng với bạn trai đi.
Giang Phảng cười, cũng nói hùa theo ông ta:
– Được thôi, cho 20 cái trước đi.
Đầu Lý Ngân Hàng vù một cái to thêm hai vòng.
Nếu phần thưởng lớn là tiền thì thôi đi.
Cho dù thực sự có ném được phần thưởng và nhận được một chiếc điện thoại, nhưng bọn họ không quen thuộc nơi đây, không biết ngôn ngữ địa phương, chưa chắc đã có thể đổi thành tiền mặt ngay lập tức, chưa biết chừng còn bị tưởng nhầm thành ăn trộm, bị gô cổ lại thì được ích gì.
Gặp phải chuyện tiền nong, Lý Ngân Hàng nghiêm túc hơn bất cứ ai.
Cô vô cùng dũng cảm trừng Giang Phảng: Anh cứ chiều cậu ấy đi.
Giang Phảng cười xấu xa, dường như hoàn toàn mất đi năng lực phân tích cảm xúc trong mắt cô.
Anh dịu dàng hỏi:
– Ngân Hàng cũng muốn chơi hả? Cho cô một cái này.
Lý Ngân Hàng thầm nghĩ: Thôi bỏ đi.
Ai bảo trước mắt là một vị thần tiên không dính bụi trần, không biết khái niệm tiền nong cùng với người còn lại mang chủ nghĩa thần tiên là nhất chứ?
Cô chỉ đành khoanh tay đứng bên cạnh đóng vai một người bệnh cô độc tự nói chuyện với mình.
Nam Chu chọn 20 chiếc vòng, nhưng không ném mà nhìn Giang Phảng.
Giang Phảng hỏi:
– Nhìn tôi làm gì?
Nam Chu:
– Cho tôi ném hết à?
Giang Phảng:
– Mỗi người một nửa.
Hai người bàn bạc phân chia đồ chơi, thật giống như một đôi yêu nhau bỏ ra tiền phí du lịch chung.
Giang Phảng:
– Cậu trước hả?
Nam Chu:
– Ừ.
Dứt lời, cậu ném cả mười chiếc vòng trong tay đi.
Lý Ngân Hàng: Ôi anh tôi, ai lại chơi kiểu thế bao giờ?
Nhưng không phải nói, hành vi quăng lưới thoạt nhìn không hề có kinh nghiệm chơi như Nam Chu vậy mà vẫn trúng hai món đồ nhỏ.
Một con búp bê nhồi bông và một chiếc móc chìa khóa.
Đương nhiên, đều là những thứ không giá trị.
Ông chủ cười híp mắt lấy đồ đưa vào tay Nam Chu, sau đó quay sang nhìn Giang Phảng.
Giang Phảng mỉm cười, cầm lấy chiếc vòng đầu tiên như bình thường.
Anh xoay vòng tre mấy vòng trong tay, ước chừng trọng lượng.
Dây thép nặng trịch nối vòng tre khiến trọng tâm của chiếc vòng bị lệch khá rõ ràng.
Nam Chu cũng đã nhìn thấu điểm này, cậu biết nếu mình ném từng cái một đi, trong khoảng thời gian ngắn cũng khó mà quen tay được bèn ném hết cả đi, dù sao cũng nhận được hiệu quả nhất định.
Nhưng Giang Phảng không định làm vậy.
Ngón tay mảnh khảnh của Giang Phảng ấn lên trên khớp nối giữa vòng tre và dây thép, không biết đang làm gì.
Ngón tay anh khẽ cong lên cẩn thận vuốt kỹ theo viền chiếc vòng đã thu hút toàn bộ sự chú ý của Nam Chu.
Nam Chu rất muốn nắm lấy bàn tay ấy.
Không có lý do gì đặc biệt, chỉ đơn thuần muốn xoa n,ắn nó mà thôi.
Tào Thụ Quang và Mã Tiểu Bùi cũng dừng chân, đứng bên cạnh nhìn.
Tào Thụ Quang nhỏ giọng nói:
– Xong rồi, chúng ta không lấy được tiền về nữa rồi.
Nhưng Mã Tiểu Bùi nghĩ thoáng hơn nhiều:
– Tốn 200 Baht để được đại thần hạng sáu biểu diễn ném vòng cho chúng ta xem không được hay sao?
Tào Thụ Quang: Đệt, cũng có lý đấy nhỉ.
Anh ta hưng phấn ngồi đợi xem đại thần bị lỗ.
Giang Phảng buông cổ tay, ném nghiêng chiếc vòng tre đi.
Chiếc vòng vững vàng móc vào một mặt Phật cách anh khá xa.
Đây không phải thứ gì đáng giá, ông chủ đang định cầm cho anh thì nghe thấy Giang Phảng nói câu khách sáo bằng tiếng Anh:
– Lát nữa lấy một thể.
Ông chủ chợt cảm thấy có gì đó không ổn.
Giang Phảng ung dung cầm chiếc vòng thứ hai lên ước chừng.
Sau khi đo lường và xác định góc độ, chiếc vòng tre bay đi, móc vào cổ của một tượng Phật.
Giang Phảng lịch sự chắp tay với tượng Phật:
– Mạo phạm rồi.
Chiếc vòng thứ ba tiếp theo ném trúng vào mũi của con voi bằng gỗ bồ hòn.
Ông chủ có vẻ mất kiên nhẫn, nói trước:
– Chiếc vòng này không ném vào cả người, không tính.
Giang Phảng cũng không giận:
– Được.
Tiếp theo, anh không cần ngắm đã ném chiếc vòng thứ tư đi.
Chiếc vòng thứ tư chạm vào vòng thứ ba khiến nó trượt xuống, vây quanh bốn chân chú voi.
Đồng thời chiếc vòng thứ tư bật lại, xoay vòng rơi thẳng vào bầu rượu bên cạnh.
Ông chủ trở nên căng thẳng, chắp tay sau mông thong thả đi bên cạnh, quan sát kỹ càng động tác của Giang Phảng.
Giang Phảng không hề nóng vội, cũng không chột dạ vì bị quan sát.
Anh ném thêm hai chiếc vòng nữa đi, lần lượt móc vào một chiếc hộp gỗ thủ công và một hộp cao in hình thần khỉ Hanuman màu sắc sặc sỡ.
Những thứ này đều nằm quanh giải thưởng lớn là chiếc điện thoại.
Khi Giang Phảng đưa tay kéo chiếc vòng thứ bảy treo trên khuỷu tay, ông chủ lập tức đổi sang bộ mặt mới.
Ông ta nở nụ cười thân thiện khoác vai Giang Phảng, nhỏ giọng thương lượng với anh mấy câu bằng tiếng Anh.
Sau đó, ông chủ nhét vào tay Giang Phảng mấy tờ tiền giấy xanh xanh đỏ đỏ.
Nam Chu nhìn rất rõ ràng.
Trong xấp tiền đó, có một tờ trị giá 1000 Baht.
Giang Phảng cầm tiền, không nhìn nhiều, chỉ cần vê ngón tay đã có thể đếm được số tiền cụ thể.
Anh mỉm cười:
– Tôi không chơi nữa cũng được.
Nhưng mà nếu lấy đi toàn bộ số đồ tôi ném được, vậy ông chủ không tiện bù hàng lắm đâu nhỉ?
Giọng điệu của anh như thể hoàn toàn nghĩ cho đối phương, trên thực tế thì đang uy hiếp trắng trợn.
Nụ cười của ông chú cứng đờ, song vẫn nhanh chóng rút ra một tờ 1000 Baht khác, dứt khoát đập vào lòng bàn tay Giang Phảng.
Giang Phảng nhận tiền đường đường chính chính, đương nhiên chẳng dây dưa gì thêm, biết tốt thì lùi.
Anh thả bốn chiếc vòng trong tay về lại chỗ cũ, cất 2000 Baht nguyên vào túi, cầm số tiền lẻ đi tới trước mặt đôi vợ chồng đang trố mắt nhìn.
Giang Phảng cười nói:
– Tiền vốn.
Anh đặt xuống 200 Baht.
– Tiền lãi.
Đặt xuống thêm