***
Cảm xúc trong mắt Thiệu Minh Triết thay đổi liên tục, cuối cùng vứt lại một câu lạnh lùng “Đợi chút” rồi sau đó xoay người đi mất.
Không hề có ý định xin sự giúp đỡ của mấy người còn kia.
Hướng dẫn viên gọi với theo hắn:
– Này, cậu có xem nữa không?
Thiệu Minh Triết quay đầu lại:
– Có.
Đối với bọn họ mà nói, không đi theo tuyến nội dung thì chết chắc.
Hướng dẫn viên dặn dò với vẻ mất kiên nhẫn:
– Bảy giờ đấy.
Sau bảy giờ không vào được nữa đâu.
Thiệu Minh Triết vội vàng nhìn lướt qua cửa hàng bánh mì chỉ có lẻ loi vài người khách.
Trước cửa có treo một mặt đồng hồ.
Hắn vẫn còn mười lăm phút nữa.
Hắn không dừng lại lâu, cả người chìm vào trong màn mưa bụi chiều hôm mờ tối.
Lý Ngân Hàng bắt đầu vạch kế hoạch cho mình vào trong túi đồ.
Bắt đầu tiết kiệm từ bản thân trước.
Cô đang định kéo Nam Chu và Giang Phảng đến một góc hẻo lánh để làm việc, chợt nghe thấy hướng dẫn viên lạnh lùng hỏi:
– Mấy người cũng không xem nữa à?
Lý Ngân Hàng đang định giải thích:
– Không phải, chúng tôi…
Giang Phảng cản cô lại:
– Không sao, chắc hẳn chúng ta vẫn còn đủ tiền có đúng không nào?
Lý Ngân Hàng phẫn nộ trừng mắt nhìn anh.
Cô có tài có đức gì mà đáng giá 200 Baht đây?
Hôm nay có thừa tiền, nhưng ngày mai bọn họ phải sống thế nào.
Đôi vợ chồng trẻ vô cùng biết linh động trong mọi hoàn cảnh, nghe thấy Giang Phảng thoải mái nói “chắc hẳn vẫn còn đủ tiền”, bọn họ quay sang nhìn nhau, sau đó lập tức bám lấy Lập Phương Chu.
Tào Thụ Quang tính cách cởi mở dễ mến, cũng không lòng vòng làm gì:
– Anh em, cho vay ít tiền đi.
Dường như sợ không vay được, Mã Tiểu Bùi lập tức dựng bốn ngón tay lên:
– Chúng tôi vay 400, ngày mai trả cả vốn lẫn lãi là 800.
Đợi khi ví tiền được làm mới, bọn họ lại có tiền rồi.
Cùng lắm thì ngày mai ở trong khách sạn không ra ngoài, ăn mì tôm cũng được.
Giang Phảng cũng không để ý nhiều, mỉm cười chỉ vào Lý Ngân Hàng:
– Tiền nằm trong tay quản gia của chúng tôi.
Như vậy, Lý Ngân Hàng coi tiền vé vào cửa của mình là tiền lãi của ngày mai, nên cô mới bớt đau lòng đi một chút.
Lý Ngân Hàng vừa ngoan ngoãn móc tiền ra, vừa âm thầm quan sát Giang Phảng.
Suy luận theo lẽ thường, những chi phí du lịch phát sinh bên ngoài này hoàn toàn nằm trong dự kiến.
Lý Ngân Hàng nghi ngờ Giang Phảng đã sớm đoán ra chuyện này cho nên mới cố ý không nhắc nhở hai vợ chồng trẻ kia, để bọn họ từ từ tiêu sạch tiền, sau đó quang minh chính đại thúc đẩy nghiệp vụ cho vay tiền.
Năm người giao 1000 Baht, hướng dẫn viên dẫn bọn họ vào trong trước.
Lều vải đọng một lớp bụi xám dày cộp, khi nhấc lớp rèm bên ngoài lên, không có hơi nóng tích tụ lâu bên trong phả vào mặt mà chỉ có một luồng gió lạnh như mang theo lớp vảy mỏng ma sát từ gót chân dần dần lên trên.
Lý Ngân Hàng rùng mình.
Tâm trạng tốt khi vui chơi ban nãy thoáng cái bay sạch sẽ.
Cuối cùng cô cũng có cảm giác chân thực khi bước vào vực sâu quỷ dị.
Sắc mặt Nam Chu vẫn không có gì thay đổi, cậu bắt đầu nhòm ngó khắp xung quanh.
Lều vải to ước chừng bằng một căn phòng học nhỏ ba mươi người.
Trừ bọn họ ra vẫn còn bảy vị khách du lịch khác đã ngồi đợi sẵn ở đây.
Trong lều không có đèn, nguồn sáng và cảm giác thần bí chỉ dựa vào năm ngọn nến đang cháy.
Đốt nến trong lều vốn dĩ là một chuyện vô cùng nguy hiểm.
Nhưng quan sát tỉ mỉ sẽ thấy sắp xếp vớ vẩn như vậy có lý do riêng.
Nến màu đỏ, ánh nến màu trắng.
Trên thân nến có khắc bùa chú kỳ quái.
Càng kỳ dị hơn, khi gió mưa bên ngoài ùa vào trong theo bọn họ, ngọn lửa vẫn dựng đứng chẳng hề lung lay.
Phía trước sắp xếp một đài tuyên giảng vuông vắn, có lẽ dựng tạm bằng khung gỗ.
Bên trên thờ một vị thần vô danh.
Tượng thần màu vàng trong vắt, ba đầu sáu tay, mỏ chim mặt hạc, ngồi khoanh chân.
Hoa văn hình mặt thú màu vàng, đỏ, xanh đậm màu trên mặt xen kẽ lẫn nhau.
Loáng thoáng nhìn thấy trên sáu bàn tay nâng sáu vật như kim, rắn, thuốc, hoa, côn trùng, bùa chú.
Trước mặt có bốn bàn thờ bằng vàng, trên đĩa cúng có rắn chết, bò cạp khô, rết, cùng với cây cỏ tranh tỏa ra mùi hương kỳ lạ.
Bên dưới đài tuyên giảng được bao quanh bởi một lớp vải trắng sạch sẽ, dưới ánh nến chiếu rọi, nó ánh lên màu đỏ đỏ trắng trắng thê lương.
Nếu như có du khách không biết chức năng cụ thể của nơi này đi nhầm vào, e rằng sẽ tưởng mình bước vào một lễ tang.
Bên dưới đài và tượng thần có bày bồ đoàn cho khách du lịch nghỉ ngơi.
Mỗi hàng có ba cái, tổng cộng bảy hàng, được xếp chỉnh tề từ chân đài ra tới gần cửa.
Bên cạnh lều có một tấm ván gỗ sồi, bên trên có viết những điều cần chú ý bằng ba ngôn ngữ Trung, Anh, Thái.
“Không được ăn mặc hở hang.”
“Không được làm ồn.”
“Không được tự ý đi lại.”
“Không được chạm vào tượng thần.”
“Không được mang theo bùa Phật.”
Nhưng những NPC khách du lịch tò mò chờ đợi nghi thức không hề sợ hãi với lời cảnh cáo này.
Bầu không khí nghiêm túc trong lều bị cho là cố giả thần giả quỷ.
200 Baht cũng không quá nhiều, bọn họ cũng vui vẻ để người ta xem mình như kẻ tiêu tiền phung phí, ồn ào chờ đợi xem một màn xiếc khỉ ở nơi đất khách.
Nhưng điều này không thể gây trở ngại đến việc bọn họ nghịch điện thoại.
Vì thế, nơi nơi trong lều đều sáng lên ánh đèn nhân tạo.
Dưới ánh mắt nghiêm túc của vị thần vô danh, đám người bên dưới mạnh ai nấy chơi, chẳng hề để ngài vào mắt.
Còn có du khách rời khỏi bồ đoàn, cúi người nhìn ngọn nến không bị gió thổi lung lay kia, phồng má khẽ thổi, đồng thời cũng nhỏ giọng bình phẩm đây nhất định là ảo thuật.
Về phía đội Nam Chu, bọn họ quyết định nên ngoan ngoãn một chút.
Sau khi giao nộp mặt Phật, đôi vợ chồng trẻ ngồi xuống hàng bồ đoàn cuối cùng.
Theo cách bọn họ nói, lỡ như có chuyện gì xảy ra cũng dễ chạy.
Đương nhiên Nam Chu và Giang Phảng không có ý định chạy.
Bởi vì bọn họ ngồi ngay hàng đầu tiên.
Vừa ngồi xuống, Lý Ngân Hàng đã nhỏ giọng hỏi Giang Phảng có phải anh đã sớm biết xem thuật giáng đầu sẽ tốn tiền nên mới cố ý không nhắc nhở để kiếm lời từ đôi vợ chồng kia không.
Nghe thấy nghi ngờ này, đôi mắt nhạt màu của Giang Phảng chớp chớp, anh gác cằm lên vai Nam Chu, nói ra một câu như thể làm nũng:
– Oan cho tôi quá.
Trước giờ Nam Chu không hay cười, cậu chỉ dời mắt khỏi ngọn nến đang cháy, cúi đầu nhìn Giang Phảng.
Nam Chu khẽ hỏi anh bằng giọng thương lượng:
– Anh làm thế này là muốn tôi hôn anh à?
Vẻ mặt Giang Phảng khẽ cứng đờ, nhìn có vẻ muốn trốn.
Nam Chu chủ động dán mặt lên, khẽ chạm môi vào má anh, không cho anh cơ hội chạy thoát.
Giang Phảng được cậu hôn, trái tim run rẩy, khóe miệng cũng vểnh lên theo:
– Thầy Nam, lần sau thầy có thể bàn bạc trước với tôi không? – Ít nhất cũng cho anh có thời gian phản ứng chứ.
– Tại sao anh có thể cọ vào người tôi mà tôi muốn hôn anh lại phải bàn trước?
Nam Chu vô cùng thẳng thắn:
– Anh đến đây, tôi muốn hôn anh đấy.
Nam Chu không thể hiện gì ngoài mặt, cậu không hiểu về tình cảm, không hiểu tốt xấu, nhưng trong lòng rất hiểu tính cách người bạn của mình.
Giang Phảng cần một khoảng thời gian để nắm quyền chủ động tuyệt đối trong mối quan hệ giữa hai người, khi nào tiến, khi nào lùi anh đều phải nắm chắc trong tay.
Một khi mất đi quyền chủ động, anh không biết phải làm thế nào, muốn né tránh.
Đây là thói quen xấu, cần phải uốn nắn.
Nam Chu muốn phá vỡ điều này.
Cậu cho rằng giữa bạn bè với nhau thì cậu nên có đặc quyền muốn làm gì thì làm.
Lý Ngân Hàng im lặng.
Cô nhìn tượng thần sáu tay chỉ cách bọn họ một đoạn ngắn, thở dài thườn thượt.
Đúng là một sự xúc phạm ngay trước mặt thần.
Thiệu Minh Triết trở về kịp giờ.
Hắn đi thẳng lên hàng trên, nhịp thở dồn dập.
Nhờ ánh sáng, hắn nhìn thấy Nam Chu và Giang Phảng đang nói chuyện rất thân thiết, còn chưa kịp ổn định nhịp thở đã sặc khí, vội che miệng khẽ ho.
Là người ngoài cuộc, Lý Ngân Hàng rất tự giác, thậm chí cô còn có tâm tư chú ý đến thời gian Thiệu Minh Triết vào trong lều.
Sáu giờ năm mươi chín.
Cũng may không quá giờ.
Thiệu Minh Triết định ngồi ở hàng ghế thứ hai sau lưng bọn họ, ngồi cũng dở mà không ngồi cũng dở.
Lý Ngân Hàng phát huy lòng tốt,quay đầu nhắc nhở hắn:
– Anh mau ngồi xuống đi, sắp …
Ánh mắt cô dừng lại trên lòng bàn tay hắn.
Hắn