***
Kim dài và trứng gà được dọn đi, thay bằng một chiếc lồng kính úp ngược nhốt một con chuột.
Đây là con chuột bình thường giỏi ăn trộm lương thực trong nhà, trông rất béo tốt chứ chẳng có chút đáng yêu nào ở đây, bộ râu dài thượt của nó rủ thẳng xuống đất.
Với diện mạo này, rất khó để người ta sinh ra cảm giác đồng cảm với nó.
Cho nên trừ bỏ những người chơi đang làm nhiệm vụ rất dễ đồng cảm với sinh vật nhỏ bé không thể chống cự, chỉ phó mặc cho người ta làm hại ra thì những du khách khác vô cùng hưng phấn.
Còn Thiệu Minh Triết, không biết hắn ghét con chuột hay làm sao mà đôi mày nhíu chặt.
Giáng đầu sư cầm một cây kéo màu bạc lên, cắt râu con chuột.
Ông ta buộc râu chuột lên ba cây cỏ tranh đặc biệt, dùng nến châm lửa, cỏ tranh tỏa ra một mùi hương khác lạ.
Giây phút sương khói bốc lên, giáng đầu sư cắm đầu ngọn cỏ tranh bốc cháy qua lỗ thông khí nhỏ bằng nửa chiếc móng tay trên chiếc lồng kính.
Giáng đầu sư mấp máy môi, niệm lời chú phức tạp khó giải thích.
Trong chiếc lồng kính trong suốt, sương khói mờ dần dần che lấp đi cơ thể con chuột.
Nó khẽ chun cái mũi.
Dần dần, tia sáng tham lam cuồng nhiệt tụ lại trong mắt nó.
Nó đứng thẳng nửa người trên, móng vuốt nhỏ bé co trước ngực, mũi giật giật trong cơn điên loạn, hệt như một kẻ nghiện ở thế giới con người.
Sau khi hít đủ lượng khói kia, nó giơ cao hai vuốt bắt đầu… múa bên trong lồng kính.
Bài múa ấy không có ý nghĩa gì, chỉ đơn thuần là cuồng nhiệt.
Giống như một thành viên trong đội hiến tế cổ đại, dùng điệu múa này để cố gắng thể hiện sự sùng bái của mình với luồng khói kia.
Nó xoay mấy vòng, cho tới khi đâm đầu vào lồng kính “keng” một tiếng, sau đó không còn bất cứ âm thanh nào khác.
Người chủ trì giới thiệu:
– Đây là giáng ảo giác.
Giáng ảo giác, tên như ý nghĩa, thuật giáng đầu này có thể gây ra ảo giác cho sinh vật.
Nam Chu giơ tay đưa ra câu hỏi:
– Vậy nó sẽ nhìn thấy gì?
Nam Chu đoán có lẽ nó đã nhìn thấy thần pho mát.
Cây kim lòi đâu ra đã khiến tâm trạng của người chủ trì rất kém, nhìn thấy người trẻ tuổi lắm mồm kiếm chuyện, gã cau mày.
Gã có cách chuyên dùng để đối phó với những khách du lịch không tin chuyện ma quỷ này.
Gã cúi đầu nói với giáng đầu sư bằng giọng Thái nặng khẩu âm bản địa:
– Cậu ấy không tin bản lĩnh ngài thể hiện, cậu ấy cảm thấy đây là giả.
Giang Phảng ngồi bên cạnh khẽ cau mày.
Nhưng anh suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn không nói gì.
Vị giáng đầu sư khô quắt trong bộ trường bào ngước mắt lên nhìn Nam Chu.
Vào lúc này, Nam Chu mới nhìn rõ được mắt ông ta.
Đôi mắt ông ta có màu nâu đỏ, giống như hạt gỗ khô chết cứng trong hốc mắt.
Nam Chu thản nhiên nhìn thẳng ông ta.
Đáng tiếc, giáng đầu sư nhanh chóng dời mắt đi.
Học sinh nghiêm túc Nam Chu vẫn không đợi được đáp án từ ông ta.
Bị thầy giáo dỏm ngó lơ, Nam Chu cũng không quan tâm, chỉ ngẩng đầu tiếp tục nghe giảng.
Nếu như đã có tính chất biểu diễn thì đương nhiên giáng đầu sư phải chọn những gì có hiệu quả nhanh, hiệu quả đột ngột, khiến cho khán giả xem vui mắt.
Ví dụ như thuật hòa hợp.
Khi hai nhúm râu mèo và một loại nhớt côn trùng nát bét bốc cháy trong chiếc hộp gốm đỏ, hai chú mèo trúng lời nguyền giảng hòa với nhau.
Màn biểu diễn này quả thực rất thú vị, nhận được một tràng vỗ tay lớn.
Những khán giả cảm thấy hứng thú với thuật giáng đầu không còn là thiểu số nữa.
Người chủ trì rất vừa lòng với hiệu quả này, đương nhiên không thể thiếu khâu đẩy mạnh tiêu thụ thường ngày.
Muốn đại sư hỗ trợ thi triển thuật hòa hợp, mỗi người phải bỏ ra 12,000 Baht.
Nếu cảm thấy giá quá đắt, cũng có thể học thuật thành tài, sau khi kết thúc màn biểu diễn ngày hôm nay sẽ bán sổ tay hướng dẫn do giáng đầu sư tự tay viết.
Bởi vì đại sư cảm thấy có duyên với các du khách có mặt ở đây nên chỉ cần trả 3,000 Baht đã có thể sở hữu nó rồi.
Những du khách khác động lòng, bắt đầu lục rục móc ví tiền ra đếm xem có đổi đủ Baht không.
Ba người ngồi ở hàng đầu tiên không có tiền nên tâm lặng như nước, không chút động lòng.
Nhìn thấy ba người bọn họ không chịu chi ra xu nào nhưng cứ thích sinh sự, người chủ trì càng thêm quyết tâm dạy dỗ cho bọn họ một bài học.
Sau khi biểu diễn xong “giáng hoa tươi” bằng cách cắm một sợi tóc vào đất trong cốc khiến nó nở hoa tươi, cùng với “giáng tằm vàng” có thể ăn mòn thủng kim loại, cuối cùng cũng tới tiết mục chủ chốt của bọn họ.
Người chủ trì từ bỏ cách giới thiệu thần bí pha trộn giữa tiếng Thái và tiếng Anh, giới thiệu bằng giọng tiếng Trung không lưu loát:
– Bây giờ, chúng ta sẽ chọn ra một vị khách trải nghiệm loại giáng thần bí nhất, đáng sợ nhất của chúng ta – Giáng đầu bay.
– Chúng tôi cần một vị khách dũng cảm tham gia vào màn biểu diễn này.
Bởi vì trình độ tiếng Trung của gã cùng lắm cũng chỉ đạt được bốn đến năm phần, cộng thêm không nén nổi cười, âm cuối vút lên nghe cực kỳ quái dị.
Gã nhìn Nam Chu, cười nói:
– Xin mời… vị khách tò mò này, lên thử thách một chút, được không?
Nghe giọng điệu của gã, Lý Ngân Hàng đã cảm thấy không ổn.
Cô chắc chắn đến 80%, Nam Chu đã bị người chủ trì nhầm thành dạng người cố ý sinh sự.
Cho nên mới muốn đánh đòn phủ đầu với cậu…
Bởi vậy, khi Nam Chu đứng dậy, cô nắm vạt áo măng tô của cậu, lắc đầu nguầy nguậy.
Giang Phảng chỉ dùng cây quạt vừa mới mua ở sạp hàng khẽ cản mu bàn tay Lý Ngân Hàng lại:
– Để cậu ấy thử xem.
Lý Ngân Hàng có phần nóng vội:
– Nhưng mà…
Giang Phảng:
– Cô cảm thấy cậu ấy sẽ sợ à?
Lý Ngân Hàng: Đúng nhỉ.
Người chủ trì có thể nghe hiểu bọn họ đang nói gì.
Gã không nói chuyện mà chỉ cười hì hì nhìn ba người giả vờ giả vịt này.
Gã đã từng gặp rất nhiều vị khách không tin chuyện ma quái.
Tóm lại, khi những chiếc đầu quái dị kia bay lên, giả vờ lao về phía người ta, không có bất cứ một kẻ chuyên sinh sự nào là không sợ hãi, hét thất thanh hoặc chửi ầm cả lên.
Thậm chí còn có người bị dọa mất khống chế ngay tại chỗ.
Cảnh tượng ấy đương nhiên sẽ vô cùng đặc sắc.
Nam Chu không quan tâm đến chút tâm tư nhỏ nhen của người chủ trì.
Cậu đi tới trước mặt đại sư, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mắt ông ta.
Giáng đầu sư giơ bàn tay khô đét như vuốt khỉ với Nam Chu, trong lòng bàn tay là một chiếc chén đá đen bóng.
Ông ta lẩm bẩm nói một đoạn ngắn.
Nam Chu nhìn sang người chủ trì.
Người chủ trì đứng bên cạnh vui vẻ khi thấy người gặp tai họa, gã phiên dịch:
– Đại sư nói cậu đưa ra một thứ trên người.
Tóc, móng tay, nước bọt… nếu như cậu muốn đạt hiệu quả tốt nhất thì trích một giọt máu ở đầu ngón tay là được.
Gã cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi.
Dẫu sao gã chưa từng nhìn thấy du khách bình thường nào dám đâm vào đầu ngón tay mình lấy máu chỉ để kiểm chứng mức độ thật giả của một màn biểu diễn thu phí chẳng quan trọng.
Nhưng thật đáng tiếc, hôm nay ông ta không gặp người bình thường.
Nam Chu suy nghĩ, rồi đi vòng ra phía sau, lấy một chiếc kim nổi trên nước trong màn biểu diễn trứng giấu kim lúc trước rồi mới vòng về trước mặt giáng đầu sư.
Cậu bình tĩnh chỉ đầu kim vào chiếc chén nhỏ trong lòng bàn tay ông ta:
– Nhỏ vào đây à?
Người chủ trì câm nín.
Gã hơi đứng thẳng người.
Người ta nói kẻ không biết không sợ, nhưng nếu không hề sợ hãi với những gì xảy ra trong tương lai, vậy thì chẳng khác nào tự đi tìm đường chết.
Gã càng mong đợi hình ảnh Nam Chu sợ hãi tè ra quần.
Ngay cả người chủ trì cũng chưa từng nhìn thấy thuật giáng đầu bay được triệu hồi bằng máu đáng sợ đến mức nào.
Chỉ nghe nói nó rất hung, nếu như không khống chế được thì hoàn toàn có thể cắn chết người.
Thái độ trước và sau của người không tin khác biệt càng lớn thì càng thể hiện sự mạnh mẽ của giáng đầu sư, hiệu quả màn biểu diễn càng cao.
Người chủ trì đã bắt đầu mong chờ vào số lượng sách bán ra ngày hôm nay cùng với số tiền hoa hồng mà mình sắp nhận được.
Nam Chu trích máu không hề bủn xỉn.
Ngược lại thì đôi mắt vẩn đục như hạt gỗ của giáng đầu sư khẽ chuyển động, thoáng lộ vẻ do dự.
Nam Chu cảm thấy hơi đau, cậu ngậm ngón tay vào miệng, vừa cầm máu vừa nhìn chằm chằm vào giáng đầu sư trước