***
Đèn trong phòng đã tắt.
Lý Ngân Hàng nhìn chằm chằm vào tấm rèm cửa sổ lẩm bẩm cả nửa tiếng đồng hồ, cô sợ trong lúc mình nửa tỉnh nửa mê sẽ có thứ gì đó mèo đội lốt người bò vào từ bên ngoài.
Mãi tới khi Nam Cực Tinh khẽ khò khè bên gối cô rồi, cô mới quyết tâm đi ngủ.
Trong phòng chỉ có Giang Phảng tỉnh táo im lặng nhìn trần nhà, nhớ tới Thiệu Minh Triết.
Không biết tại sao, anh cảm thấy đôi mắt lộ ra bên ngoài của hắn rất quen thuộc.
Nhưng anh không nhớ rõ mình đã từng gặp ở đâu.
Tình huống thế này thực sự rất hiếm gặp.
Giang Phảng vắt óc suy nghĩ hồi lâu, cho tới khi Nam Chu nằm bên cạnh trở mình chui vào lòng anh.
Trong bóng tối, trong đôi mắt đen láy của Nam Chu như thấm ướt hai viên nước trong veo, cậu ngước nhìn anh, không biết đã thức giấc từ lúc nào.
Giang Phảng không cần tốn sức cũng có thể ôm trọn người vào lòng.
Nam Chu:
– Tôi đang nhìn trộm anh.
Cũng chỉ có Nam Chu mới nói được ra câu nhìn trộm đường hoàng thế này.
Giang Phảng bật cười một tiếng, rũ mi nhìn cậu.
Nam Chu:
– Anh đang nghĩ gì thế?
Vào lúc này mà nhắc đến người không liên quan thì thực sự quá sát phong cảnh.
Vì thế Giang Phảng đã quen lừa người nói:
– Nghĩ ngày mai sẽ dẫn cậu đi chơi kiểu gì.
Nam Chu:
– Có muốn tôi nghĩ cùng anh không?
Giang Phảng nói:
– Không cần, tôi đã nghĩ xong rồi.
Nam Chu đặt câu hỏi:
– Sau khi chúng ta ra ngoài cũng có thể đi chơi như vậy hả?
Giang Phảng im lặng.
Câu hỏi này rất quen tai.
Anh còn nhớ, kể từ lúc mình uống nhầm [Hồi Đáp] và nói những lời làm tổn thương tình cảm trong phó bản PVP ấy, hai người rất ít khi bàn về chuyện có liên quan đến tương lai.
Hai người không ai bảo ai mà cùng lựa chọn quên đi tương lai.
Rốt cuộc Giang Phảng có thể thoát khỏi trò chơi hay không, và sau khi Giang Phảng thoát khỏi trò chơi Nam Chu có thể đi đâu về đâu, đây đều là những chuyện chẳng thể trả lời.
Với lý trí tuyệt đối của Giang Phảng, anh không thể hứa hẹn chuyện mà mình không làm được.
Vì thế, Giang Phảng càng ngày càng thường xuyên mất ngủ.
Anh nhìn gương mặt Nam Chu bên gối, đầu ngón tay đặt cách một khoảng, từ từ lướt qua khóe môi, gò má, lông mày để rồi suy diễn, mô phỏng, bắt chước cảm xúc sau khi chia tay cậu.
Anh giấu đi trái tim, chỉ dám lớn gan ngắm vì sao thuộc về mình trong đêm tối thật lâu.
Có đôi khi, Nam Cực Tinh sẽ nhảy lên gối đầu, tò mò tập trung nhìn hai người họ.
Giang Phảng tự mình hưởng thụ cảm giác phóng túng, chống chọi lại sự điên cuồng độc chiếm cuồng nhiệt ở sâu trong dòng máu.
Mà khi Nam Chu đề cập đến tương lai thêm một lần nữa cũng là lúc bọn họ cùng nhau đi qua phó bản cuối cùng.
Dường như sớm có dự cảm, vận mệnh đã được sắp đặt từ trước.
Cũng vào một đêm tối thế này, Giang Phảng không đợi được Nam Chu ở nơi bọn họ dừng chân.
Anh tìm mấy vòng cuối cùng tìm thấy Nam Chu ở dưới ô cửa sổ kính màu của nhà thờ.
Chiếc đồng hồ báo thức cực lớn treo trên đầu cậu, khiến cho bản thân cậu thoạt nhìn gầy yếu hơn nhiều.
Cậu lặng lẽ đứng trong bóng của cửa kính nhiều màu, đầu ngón tay áp lên cửa kính, không biết đang nhìn bên ngoài, hay nhìn ảnh phản chiếu mờ nhạt của mình trên kính.
Giang Phảng bước tới nắm tay cậu:
– Tại sao cậu lại ở đây, về ngủ thôi, ngày mai chúng ta sẽ phải chính thức đưa thư đến trang viên.
Trong phó bản mang sắc thái phương Tây kỳ ảo này, bọn họ được chia thành hai nhóm.
Nhà thờ tráng