***
Cổ áo của nhân viên giặt hồ tới mức cứng đơ.
Giang Phảng vươn tay kéo vòng quanh cổ áo, cảm thấy vẫn chẳng thể thoát khỏi sự trói buộc khiến người ta nghẹt thở.
Không thể hít thở bình thường, vì thế anh bực dọc không thôi.
Cậu bạn đeo khuyên tai, mặc áo lễ đảm nhiệm vai diễn “tín đồ đến nhà thờ làm việc miễn phí” bước lên cầu thang, nhìn thấy hai người ngồi sóng vai bên cửa sổ.
Cậu ta không nghĩ ngợi gì nhiều, nhiệt tình chào hỏi:
– Sếp, anh Nam…
Giang Phảng quay nửa mặt qua, ánh mắt lạnh như bóng đêm:
– Cút.
Cậu bạn đeo khuyên tai giật mình, bước chân còn chưa kịp chạm đất đã quay 180 độ cứng ngắc, xoay người dứt khoát:
– Dạ vâng.
Nam Chu tò mò nhìn Giang Phảng.
Lần đầu tiên cậu thấy Giang Phảng mất khống chế cảm xúc như vậy.
Trước giờ Giang Phảng rất nho nhã lịch sự, dịu dàng và khéo léo, ai nhìn vào cũng thấy anh là người đối xử công bằng, không thiên vị, vô cùng hòa nhã.
Người không nhạy bén về tình cảm như Nam Chu không thể hiểu nổi, rõ ràng Giang Phảng luôn mang khuôn mặt tươi cười, tại sao những đồng đội của anh chỉ kính nể chứ không dám đến gần.
Cậu bạn đeo khuyên tai chưa thể giải đáp nghi ngờ của cậu, đã chạy bịch bịch xuống tầng.
– … Đi?
Sau một thời gian dài im lặng, Giang Phảng tiếp tục chủ đề ban nãy.
Anh nhanh chóng điều chỉnh lại giọng nói mới vừa đây thôi còn mang sự bực bội và áp lực, cất giọng nhẹ nhàng gần như mơ hồ:
– Cậu muốn đi đâu?
Nam Chu nói:
– Tôi cũng không biết nữa.
Nhưng tôi sẽ không đi chung với bọn anh nữa đâu.
Giang Phảng ngây người, sau khi định thần lại, nụ cười trên khóe miệng anh dần mở rộng hơn.
Anh tự lẩm bẩm:
– “Bọn anh”?
Bàn tay anh siết chặt trước người, cắn chặt răng, lặp lại trong chua xót:
– “Bọn anh” ư…?
Giọng của Giang Phảng quá lạ lẫm, khiến Nam Chu không khỏi suy nghĩ xem bản thân mình có sử dụng nhầm đại từ không.
Sau khi xác nhận không nhầm lẫn, Nam Chu ngẩng đầu lên, khẳng định:
– Đúng, vẫn luôn là bọn anh.
Nam Chu biết, mọi người trong đội đều muốn thân cận với cậu, nhưng cũng sợ cậu.
Người duy nhất thật sự có quan hệ thân mật với cậu trong đội là Giang Phảng.
Mặt khác, tuy rằng Nam Chu không nhạy bén, cậu vẫn có thể biết cái gì là như gần như xa, chợt nóng chợt lạnh.
Vô số lần Giang Phảng muốn ôm lấy cậu vậy mà cuối cùng vẫn sẽ buông tay khi cậu đáp lại.
Vào một đêm nọ, cậu bừng tỉnh thoát khỏi cơn bóng đè không rõ nguyên nhân, vội đút tay xuống gối đầu mình, nhẹ nhàng xoa đốt ngón tay của bản thân nhằm tìm kiếm chút an ủi nào đó.
Với kinh kiệm chung sống ít ỏi với con người của Nam Chu, cậu không thể giải thích được nguyên nhân do đâu.
Trong mắt cậu, Giang Phảng và cậu cùng đến cùng đi, cùng sống cùng chết, đến bây giờ rồi, anh vẫn là anh, tôi vẫn là tôi.
Giang Phảng nghẹn giọng hỏi cậu:
– Cậu muốn đi đâu.
Nam Chu:
– Cứ đi thôi.
Có lẽ tìm một đội ngũ khác, đi tới những phó bản khác.
– Đi theo chúng tôi không thể vượt phó bản à?
– Không giống.
– Không giống ở đâu?
Một người hỏi, một người trả lời, giọng điệu bình thản, không khí hòa hợp, không có gì bất ổn.
Dẫu vậy, Nam Chu nhận thấy một tay Giang Phảng nắm chặt cổ tay bên kia, dường như đang cố gắng áp chế thứ dụng vọng nào đó đang rục rịch.
Hai tay trước giờ vẫn vững vàng như Thái Sơn của anh đang run lên.
Cảnh tượng hiếm thấy này khiến Nam Chu bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Cậu hỏi ngược lại:
– Anh Phảng, anh không thoải mái à?
Đâu phải không thoải mái, là bất thường…
Chuyện này quá mức bất thường.
Thế cục trước giờ Giang Phảng vẫn thao tác thỏa đáng trong lòng bàn tay chợt lật rồi.
Giang Phảng cố gắng không nhìn Nam Chu, bởi vì anh phải khắc chế bản thân không được phân tâm.
Khát vọng dâng lên trong mắt anh tựa triều dâng mạnh mẽ như thể muốn nhấn chìm Nam Chu trong đó.
Anh muốn trói Nam Chu, nhốt cậu lại, không cho cậu đi đâu hết.
Giang Phảng là một con thỏ khôn, luôn giữ cho mình một con đường lùi.
Anh biết điểm yếu của Nam Chu ở đâu.
Thoạt nhìn Nam Chu có vẻ vô địch, chỉ sợ mỗi trăng tròn.
Nhưng Giang Phảng đã từng đọc “Ngày dài vĩnh hằng” cả trăm lần.
Anh biết, Nam Chu còn tồn tại một điểm yếu mà đến bản thân cậu còn không biết.
Trong đầu cậu có một con khổng tước trắng nho nhỏ.
Là kết quả của gốc khuẩn Quang Mị ăn sâu bén rễ trong đầu cậu.
Nó là nguồn gốc của sức mạnh cũng chính là nhược điểm dễ dàng bị người ta nắm lấy nhất.
Nói cách khác, tinh thần Nam Chu khá yếu ớt.
Nếu Giang Phảng muốn, anh có thể lợi dụng sự tin tưởng tuyệt đối của Nam Chu với mình, tàn phá sạch sẽ tinh thần của Nam Chu trên phương diện vật lý.
Nhưng Giang Phảng không làm vậy.
Hai bàn tay anh run lên nhè nhẹ, anh ngồi kề vai bên Nam Chu, cùng nhau ngắm trăng, mặc cho thủy triều trong lòng xé rách lý trí rồi lại ghép nó vào với nhau.
Giang Phảng không trả lời, Nam Chu cũng không truy đến cùng.
Cậu nói:
– Không giống nhau.
Giang Phảng kéo trái tim như nảy lên không trung về chỗ cũ, hỏi ra vấn đề quan trọng nhất nhưng anh vẫn luôn lảng tránh:
– Tại sao?
Tại sao muốn rời khỏi đột ngột đến vậy?
Mình đã làm gì khiến cho cậu ấy giận ư?
Giang Phảng không ngừng ép mình hồi tưởng từng chút ký ức những ngày qua bọn họ ở bên nhau, nghĩ tới mức trái tim cũng đau đớn.
Nam Chu lặp lại:
– “Tại sao”?
Sau đó hai người nhìn nhau, cùng rơi vào sự im lặng dài và quái dị.
Nhìn thấy ảnh phản chiếu của mình trong mắt cậu, Giang Phảng mới giật mình hoàn hồn.
Nam Chu cũng hỏi anh:
– Tại sao?
Nam Chu xoa trái tim mình, nhớ về cảm giác hôm nay bản thân đã vẽ một vòng tròn trên cửa kính màu ở vị trí ngang hàng với trái tim, muốn nhốt anh vào đó.
Nhưng giây phút ấy, cậu nhận thức rõ ràng, Giang Phảng không muốn bị cậu nhốt vào trong tim.
Bởi vì cậu không phải con người.
Nam Chu đã từng đọc rất nhiều sách.
Những quyển sách bàn về xã hội con người kia khắc sâu vào đầu cậu bằng một phương thức cố định, khiến cậu lầm tưởng cậu cũng là người.
Nó chẳng hề liên quan đến cậu.
Cậu không thể giải phẫu bản thân.
Cậu không thể nói rõ mình vui vẻ có phải vì Dopamine (hormone hạnh phúc) phân bố không.
Cậu không biết phải chăng tình yêu của mình cũng xuất phát từ Pheromone?
Trên sách nói, nam giới không tồn tại bộ phận có khả năng sinh sản thế hệ sau như nữ giới, nhìn bề ngoài thì cậu có tất cả những bộ phận chứng minh mình là nam.
Nhưng bởi vì không phải con người, thậm chí cậu còn không chắc chắn mình có thể mang thai hay không.
Nam Chu chỉ là Nam Chu của thế giới ảo.
Không thể yêu.
Bởi vì cậu có giống người thế nào đi chăng nữa thì cậu cũng không phải người.
Nam Chu nói:
– Mọi người luôn bị thế lực đứng sau trò chơi này kéo đi.
Mục đích của mọi người là được sống, qua màn, thoát khỏi đây ra ngoài.
Nhưng mục đích của tôi và mọi người khác nhau.
– Tôi còn không biết nếu mình chết đi ở đây, tôi sẽ đi đến đâu.
– Sẽ về trấn Vĩnh Vô? Hay sẽ hoàn toàn biến mất?
– Cho nên tôi muốn rời khỏi mọi người, tìm cách khác đến gần sức mạnh kia hơn.
– Sau đó…
Cậu không nói nội dung tiếp theo.
So với sự im lặng của Giang Phảng, Nam Chu đã đủ thẳng thắn rồi.
Cậu có thể cảm nhận cơn đau đớn như vạch từng nhát nhỏ lên đầu tim.
Cảm giác này quá xa lạ, Nam Chu không hiểu phải né tránh thế nào, vì thế cậu chỉ đành để mặc cho nỗi chua xót không rõ nguyên do dày vò trái tim, vừa nghiêm túc nhìn Giang Phảng.
– Anh Phảng, anh là người bạn tốt nhất của tôi.
Cậu nói từng chữ rõ ràng:
– Tôi nghĩ… tôi sinh ra chỉ để trải qua mấy tháng này cùng anh.
Có lẽ tất cả những điều này đều là tình tiết trong sách như những gì trước đây tôi từng trải qua, nhưng đây là những tình tiết rất vui vẻ.
Còn vui vẻ hơn tất cả những ngày tháng tôi sống trong trấn nhỏ cộng lại.
Giang Phảng hé miệng.
Anh có rất nhiều lời muốn nói.
Có lẽ bọn họ sẽ bị người đứng sau trò chơi đùa bỡn cho tới khi chết trong một phó bản nào đó.
Cũng có khả năng, một ngày nào đó người khởi xướng ra trò này sẽ chơi chán bọn họ rồi thuận tay nghiền nát bọn họ như nghiền nát con kiến.
Hoặc quăng bọn họ ra khỏi trò chơi, để bọn họ quay trở về cuộc sống thuộc về riêng mình.
Đương nhiên, Giang Phảng tin tưởng, phía sau đang ấp ủ một âm mưu lớn hơn thế nữa.
Trò chơi từng bước hoàn thiện, phó bản cũng từng bước được đổi mới.
Người đang ở trong trò chơi như bọn họ sẽ càng cảm nhận được sâu sắc hơn.
Đến ngày hôm nay, từng mảng hệ thống ô chứa đồ, hệ thống bạn tốt, hệ thống phần thưởng trò chơi đã vận hành tương đối mượt.
Bọn họ như thể đang sắm vai nhân viên thử nghiệm của trò chơi.
Giang Phảng chưa bao giờ gửi gắm hy vọng vào sự nhân từ đến từ người đứng phía sau, nhưng không hẳn đã mất hết hy vọng.
Nếu người đó có thể nhìn thấy giá trị của bọn họ, vậy thì phải chăng sẽ có cơ hội lách luật cho Nam Chu nhận được một thân phận?
Giang Phảng luôn nghĩ về chuyện này.
Anh luôn vạch kế hoạch cho Nam Chu.
Chẳng qua, anh không thể nói ra miệng được.
Anh không cho phép bản thân hứa lời không chắc chắn, anh cũng