***
Bọn họ ngồi trên một chiếc thuyền chở khách được cải tạo từ thuyền đánh cá.
Trên thuyền ngoại trừ Lập Phương Chu ra thì còn có hướng dẫn viên lặn, một thuyền trưởng, hai thuyền viên, và hai khách du lịch tới từ Malaysia.
Nam Chu dựa vào đầu thuyền, cởi giày da để cách đó mấy bước.
Từng đợt sóng trào lên rửa sạch bàn chân trần dính cát trắng.
Gió Nam ấm áp mang theo vị mặn của biển ùa tới, thổi rối mái tóc đen của cậu.
Ráng chiều nhuộm cả hải vực thành một chiếc lò vàng, mơ màng hòa tan cánh chim hải âu về với biển.
Dưới ráng vàng, có chú cá heo tung mình ra khỏi nước, khuấy động từng vòng sóng lăn tăn trên mặt biển, tỏa ánh vàng ấm áp.
Nam Chu nhìn chằm chằm vào chú cá heo kia, không phát ra âm thanh bất ngờ nào, chỉ ghi lại vào mắt bằng cả trái tim.
Cậu giống như một con quái vật nhỏ, khí chất tự nhiên hình thành một vách ngăn xung quanh cơ thể.
Nếu phải hình dung thì cậu giống như nhân vật độc chiếm một khung tranh, cách biệt với những nhân vật khác, tự hình thành một thế giới nhỏ.
Còn Giang Phảng, bản lĩnh của anh nằm ở chỗ chỉ cần anh muốn thì có thể làm bạn với bất cứ ai.
Ban nãy anh còn cùng hướng dẫn viên lặn cò kè mặc cả, dịu dàng chặn họng anh ta.
Bây giờ, anh chủ động bắt chuyện, còn dạy anh ta một chút kỹ năng và cách nói chuyện của những điểm lặn nổi tiếng khác.
Chưa tới nửa tiếng đồng hồ, hướng dẫn viên lặn đã trở thành anh em tốt của anh, còn vỗ ngực, dùng tiếng Thái địa phương nói tối nay sẽ tặng cho bọn họ thêm một con cá biển.
Anh ta dùng điếu xì gà chỉ chỉ phía Nam Chu, tò mò dùng tiếng Trung cứng nhắc hỏi Giang Phảng:
– Đó là… bạn của anh à?
“Tách” một tiếng, Giang Phảng châm điếu xì gà tự chế, ngậm vào miệng, nói mơ hồ:
– Ừ.
Hướng dẫn viên nói:
– Cậu ấy, rất kỳ lạ.
Anh ta cọ đầu lọc vào tóc mái, một vài tàn thuốc rơi xuống, tìm tòi một hồi trong kho tiếng Trung vốn dĩ không nhiều của mình, cuối cùng bình phẩm:
– Cậu ấy không giống người.
Hình dung của anh ta có vẻ thô lỗ không lịch sự, dẫu vậy cũng coi như nói trúng điểm quan trọng.
Rất nhiều người không dám thân cận Nam Chu, cũng bởi vì mặc dù Nam Chu xinh đẹp, nhưng tỉ lệ cơ thể, các đường nét, bộ phận khuôn mặt quá mức hoàn mỹ, giống như bước ra từ trong bức tranh.
Vừa xinh đẹp, vừa hư ảo, tựa hồ có thể bị sóng đánh biến mất bất cứ lúc nào.
Giang Phảng nghiêng đầu:
– Đẹp lắm đúng không?
Hướng dẫn viên:
– Đẹp thì đẹp thật…
Giang Phảng dùng đầu lưỡi đẩy điếu xì gà sang một bên, cười nói:
– Của tôi.
Hướng dẫn viên lặn “ồ” lên một tiếng kín đáo, giơ ngón tay cái với Giang Phảng.
Giang Phảng mỉm cười gật đầu hiểu ý, hút hết một điếu xì gà bèn đến cạnh Nam Chu.
Nam Chu quay sang, nhường vị trí cho anh:
– Anh đến khen tôi đẹp đấy à?
Giang Phảng dùng ngón tay dính mùi thuốc xoa xoa tai cậu, cười nói:
– Tai thính thật đấy.
Nam Chu:
– Anh tìm được nơi này kiểu gì đấy?
Cậu đã từng nghĩ có lẽ Giang Phảng đã hỏi thăm từ chỗ cô con gái chủ khách sạn, nhưng thính lực và trí nhớ của cậu không tệ, nghe được rõ ràng địa điểm chỉ đường đưa bọn họ tới chưa từng xuất hiện trong cuộc nói chuyện giữa cô gái và Giang Phảng.
Giang Phảng cũng không có ý giấu giếm.
Anh kéo Nam Chu đến mạn thuyền bên phải, chỉ vào mảng cây xanh um tùm cách bãi cát không xa:
– Cậu có nhìn thấy nơi đó không?
Nam Chu:
– Ờ.
Giang Phảng nhìn cậu:
– Năm năm sau, nơi đây sẽ trở thành một điểm du lịch nổi tiếng.
Chỗ đó cũng được phát triển thành khu đô thị, có biệt thự vườn dạng nhỏ, rẻ lắm.
Giang Phảng:
– Khi ấy tôi mới về từ sòng bạc, trong tay có dư tiền.
Nói đến đây, Nam Chu cũng hiểu được đại khái.
Nam Chu:
– …A.
– Đúng vậy.
– Âm cuối hơi kéo dài của Nam Chu đã chạm tới đáy lòng Giang Phảng, anh xoa gáy cậu – Tôi đã từng đến đây, cũng có một căn nhà ở đây, tương lai còn có thể là nhà của chúng ta…
Nghĩ một hồi, anh bổ sung thêm:
– Một trong…
Nam Chu nói:
– Hóa ra phó bản này là…
Giang Phảng thản nhiên nói:
– Thế giới năm năm trước của Thái Lan mà tôi từng tới.
Nam Chu nằm rạp ra lan can:
– Người đứng sau trò chơi có thể điều khiển được thời gian ư?
Cậu suy nghĩ:
– Nếu đúng, vậy khẳng định có thể thực hiện rất nhiều nguyện vọng.
Giang Phảng cũng rơi vào trầm tư.
Chẳng qua điều mà anh nghĩ hoàn toàn không giống với Nam Chu.
Giang Phảng biết bọn họ đang ở trong phó bản, không thể thực sự chơi bời thoải mái được.
Anh dẫn Nam Chu đến đây, một mặt vì nhớ phong cảnh đẹp, mặt khác cũng muốn kiểm chứng suy nghĩ của mình.
Vừa hay anh có một căn nhà ở đây.
Mà người hướng dẫn viên lặn ban nãy đứng sóng vai cùng anh hút thuốc bàn chuyện cũng chính là người bạn cũ trong hiện thực, người phối hợp cố định mỗi khi anh lặn.
Điều này khiến Giang Phảng chắc chắn, Thái Lan này là thế giới Thái Lan anh từng đến.
Chẳng qua để làm phó bản nên khoảng thời gian này mới bị cắt ra.
Giang Phảng cho rằng điều này rất quan trọng.
Bởi vì nó có liên quan đến thực lực của người đứng phía sau.
Trước đây, anh đã liên hệ với Dịch Thủy Ca và Lâm Chi Tùng, phân tích sức mạnh thực sự đứng phía sau.
… Nhưng khi ấy anh còn chưa nắm giữ thông tin đối phương có thể “điều khiển thời gian”.
Nếu người đứng sau có năng lực điều khiển thời gian, vậy thì cũng chứng minh rằng người đó hoàn toàn có thể thực hiện rất nhiều tâm nguyện nhìn có vẻ như không có khả năng.
Ví dụ, mang người đã chết trở về.
Và đồng thời, những người chơi như bọn họ không thể phản kháng, quyền chủ động hoàn toàn nằm trong tay đối phương, bọn họ chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, như cá nằm trên thớt.
Thậm chí những kẻ ấy có thể ỷ vào năng lực này, xóa đi toàn bộ ký ức của người chơi trước khi trò chơi kết thúc, khiến cho bọn họ vĩnh viễn luân hồi trong trò chơi vô tận này.
Nhưng như vậy, sẽ mở rộng thêm nhiều vấn đề mới.
Nếu bọn họ thực sự có năng lực trình độ nghịch thiên như quay ngược thời gian, vậy thì cách mà bọn họ xử lý Nam Chu thực sự quá ngốc.
Lấy một ví dụ, sau khi Nam Chu cho Boss vào túi đồ, bọn họ chẳng cần phải update sửa lỗi gì, cứ quay ngược thời gian, chẳng phải sẽ lấy được boss luôn sao?
Hay bọn họ không thể tùy tiện quay ngược thời gian nhỉ?
Lẽ nào do đang phát trực tiếp nên không thể động tay động chân?
Đây là một vấn đề cực kỳ nghiêm túc, thậm chí còn liên quan đến khả năng thoát khỏi trò chơi trong tương lai của bọn họ.
Giang Phảng chống má suy nghĩ, rồi liếc mắt nhìn lại.
Đôi khách du lịch đến từ Malaysia đứng ở một đầu thuyền, không ngừng chụp ảnh.
Hướng dẫn viên đang chém gió với thuyền viên, thỉnh thoảng bật cười ha ha.
Những NPC kia, không hề có tự giác mình là NPC.
Bọn họ đến đây du lịch hoặc sống yên ổn ở nơi đây, mỗi ngày chở khách ra biển, nói chuyện với khách, kiếm một món tiền không thể coi là hậu hĩnh mà chẳng hề hay biết thế giới mình đang sống đã bị người xâm lấn.
Ở không gian vô hạn mà bọn họ không nhìn tới thì sao, còn bao nhiêu thế giới nhỏ như vậy nữa đây.
Cảm giác hư ảo như có như không, cuối cùng kết thúc trong tay Nam Chu.
Nam Chu nắm cổ tay anh:
– Thuyền dừng kìa.
Giang Phảng định thần lại:
– Đúng vậy, chúng ta đã đến nơi.
Nam Chu:
– Vậy anh có thể bắt đầu dạy tôi rồi.
Giang Phảng nắm lấy tay cậu, dùng ngón tay khẽ xoa lòng bàn tay kia:
– Ừ.
Từ khi bước vào trong những phó bản vô tận, trong muôn vàn ảo cảnh, Nam Chu chính là sự chân thật độc nhất vô nhị của anh.
Cách bọn họ không xa có một hòn đảo nhỏ cô độc tựa sống lưng của một con thú dữ.
Điểm lặn vô cùng ưu việt, nằm ở trên một khe biển.
Dưới ráng chiều rực lửa, nước biển hấp thụ no ánh mặt trời tỏa ánh vàng trong veo động lòng người.
Hướng dẫn viên lặn giới thiệu điều kiện ưu việt của nước biển nơi đây, ở trạng thái thời tiết tốt tầm nhìn dưới biển có thể lên tới bảy tám mét.
Nhân lúc nắng chiều còn chưa tan, bọn họ lặn một hồi dưới dòng hải lưu vàng nhạt.
Kỹ