***
Đường Tống gắng gượng hô hấp trong cơn đau đớn kịch liệt, thân nhiệt giảm do mất quá nhiều máu.
Song, suy nghĩ của anh ta càng thêm rõ ràng.
Không tìm hiểu rõ về quân địch chính là sai lầm của anh ta.
Cũng may, sau một chuỗi những thao tác sai lầm, ít ra anh ta còn giữ được Nguyên Minh Thanh.
Đồng thời, anh ta đã để lộ quá nhiều thông tin mà anh ta không thể biết khi “mất trí nhớ”.
Bất đắc dĩ Đường Tống mới phải làm thế.
Song, anh ta không hối hận.
Nếu anh ta không mạo nhận thân phận của nhân vật trong phó bản, vậy thì sẽ bị nhận định thành một kẻ không biết gì, không nắm trong tay thông tin gì có giá trị nhưng lại vô cùng bạo lực.
Với mức độ tính toán lợi ích như Nam Chu và Giang Phảng, sẽ không để lại mầm tai họa như anh ta.
Tuy rằng theo quy tắc PVP, bản thân có tử vong đi chăng nữa, chỉ cần Nguyên Minh Thanh giết sạch đội đối phương, bọn họ vẫn có thể giành thắng lợi.
Trong khoảng thời gian cực ngắn từ khi phá vỡ cửa kính, đến lúc bị bắt, bị thương, Đường Tống đã nhận ra, bây giờ Nguyên Minh Thanh đang đứng ở thế bất lợi.
Nói trắng ra, ít nhất lúc này anh ta không thể nào log out bỏ mặc mình Nguyên Minh Thanh loay hoay với hai nhân vật phiền phức.
Đặt giữ mạng sống lên nhiệm vụ hàng đầu, vậy tính ra việc tiết lộ thông tin không nghiêm trọng đến vậy.
Đường Tống đang cược.
Dẫu sao, bọn họ không biết lần này ê-kíp chương trình sẽ tiến hành phát sóng ở góc nhìn nào.
Có đôi khi để tạo cảm giác hồi hộp, thông tin khán giả nắm trong tay cũng ít ỏi tương tự như bọn họ.
Theo tiến triển nội dung, bọn họ mới dần dần biết được diện mạo của thế giới này.
Vậy thì, nếu màn bịa đặt để giữ mạng cho bản thân dựa vào những thông tin ít ỏi anh ta nắm trong tay mà khớp từng chi tiết với nội dung tình tiết phó bản, đứng từ góc nhìn của đa số khán giả theo dõi, bọn họ không chỉ không nghi ngờ mà còn khen ngợi anh ta thông minh, nhận định hành vi gian lận của anh ta là trí tuệ.
Ngược lại, nếu lần này khán giả có góc nhìn toàn diện, biết được toàn bộ nội dung từ trước mà anh ta nói thẳng ra bản chất của thế giới này thì quả thực sẽ khiến cho rất nhiều khán giả sinh nghi.
Những phỏng đoán của anh ta đều không phải vô căn cứ.
Đúng thật ngay từ đầu anh ta đã nghe thấy tiếng của người gác bên ngoài, cũng tìm được vật chứng hiệu quả như thẻ thân phận trên người người mà anh ta gi/ết chết.
Cũng không nằm ngoài khả năng anh ta mèo mù vớ phải cá rán, đoán bừa trúng thế giới này bị chi phối bởi những kẻ điên.
Cho dù thế nào, để đảm bảo cho thắng lợi cuối cùng của hai người, bây giờ phải kéo dài chút hơi tàn, bảo toàn lực lượng.
Nguyên Minh Thanh xé áo của mình băng bó cho Đường Tống.
Dù sao chăng nữa anh ta cũng đã xây dựng hình tượng lương thiện vô dụng trong đám người, đã làm thì làm đến cùng đi.
Ánh mắt hai người không hề chạm nhau, nhưng cơ thể và tinh thần đều căng thẳng.
Bọn họ biết rõ, đối thủ lần này bọn họ gặp phải không thể chỉ hình dung bằng hai từ “khó chơi”.
Giang Phảng cầm súng đến toa điều khiển xác nhận một phen.
Cửa sổ toa điều khiển mở toang, bên trong vắng vẻ không có lấy một bóng người.
Đường Tống xử lý rất sạch sẽ, lúc anh ta trèo ra ngoài cửa sổ đã thuận tay ném luôn xác của người canh giữ ra ngoài.
Cộng thêm ban đầu anh ta dùng chân siết chết người kia, không chảy lấy một giọt máu, bởi vậy không để lại dấu vết gì.
Các tham số lái tự động đã được cài đặt sẵn, tuy rằng Giang Phảng có kiến thức uyên bác nhưng cũng không hiểu về điều khiển loại tàu điện tự động trên đường ray này.
Sau một hồi quan sát không có hiệu quả, Giang Phảng bèn trở về, ngồi sóng vai cùng Nam Chu.
Hai người nhỏ giọng bàn luận, trao đổi thông tin mình đang có.
Nghe Nam Chu giới thiệu về những người có mặt ở đây xong, Giang Phảng nhướng mày, quay đầu hỏi:
– Anh đây tên Nguyên Minh Thanh đúng không?
Nguyên Minh Thanh nuốt nước bọt chẳng nói gì nhiều, chỉ “ừ” một tiếng không cảm xúc.
– Trùng hợp ghê, anh trai bị thương kia họ Đường.
Giang Phảng nói với giọng trêu chọc:
– Anh Đường này, anh đừng nói anh tên là Đường Tống đấy nhé?
Đường Tống:…
Nguyên Minh Thanh:…
Anh Đường Tống bị thương ngửa mặt lên trời, tạm thời coi như mình đã ngất.
Không nhận được câu trả lời, Giang Phảng nhún vai với Nam Chu:
– Đấy cậu xem, tôi luôn không được yêu thích như vậy.
Nam Chu lạnh mặt đóng góp ý kiến cho anh:
– Nếu anh nói ít đi một chút sẽ rất đáng yêu.
Giang Phảng mím môi cười:
– Giống cậu à?
Nam Chu cau mày khó hiểu:
– Tôi không đáng yêu.
Giang Phảng hỏi cậu:
– Tại sao cậu xuất hiện ở đây.
Giọng điệu như thể hai người là bạn tốt lâu năm.
– Tôi không biết.
– Không biết cũng tốt.
– Tốt ở đâu?
Giang Phảng thả lỏng ngả người về sau, gác khuỷu tay trên lưng ghế dựa Nam Chu đang ngồi, quay sang ngắm chóp mũi xinh đẹp của Nam Chu từ góc nghiêng:
– … Thế giới này có cậu thật tốt.
Nam Chu chống tay trên đùi, đang định truy hỏi, chợt ngậm chặt miệng.
Cậu nhẹ nhàng nắn nắn phần da qua lớp vải quần mỏng manh và hơi cứng, vẻ mặt ngạc nhiên.
Giang Phảng cảm thấy kỳ lạ:
– Sao thế?
Nam Chu lặng lẽ dùng ngón tay sờ s.oạng ra hình dáng của một chiếc vòng kim loại trên đùi mình.
Chiếc vòng vàng dán chặt ở nơi đó, đến cả Nam Chu còn không nhận ra.
Mãi đến khi ngón tay ấn chiếc vòng kim loại mang nhiệt độ của da này hơi lõm xuống, nó mới có cảm giác tồn tại.
Nam Chu ngẫm nghĩ một phen, thận trọng đáp lời:
– Tôi không biết, hình như tôi xảy ra vấn đề gì rồi.
Tại sao lại thế này?
Khi cậu rời khỏi trấn Vĩnh Vô có đeo chiếc vòng thế này sao?
Tất cả mọi người đều có ư?
Để xác nhận, cậu vươn tay bóp bóp má đùi trong của Giang Phảng.
… Không có gì hết.
Ngay lúc vẻ mặt Giang Phảng trở nên kỳ quái, cậu rút tay về, tiếp tục suy nghĩ về nguồn gốc của cái vòng quái dị này.
Bất chợt, cậu cảm thấy có gì không bình thường.
Lý Ngân Hàng tự giới thiệu xong đang ngồi ngoan ngoãn ở gần đó cũng cảm nhận được, cô nhìn ra ngoài cửa sổ:
– Hình như tàu đang giảm tốc?
Quả thực là như thế.
Tàu điện chậm rãi giảm tốc độ.
Cách đó không xa, xuất hiện một nhà ga màu xám bao quanh bởi ánh mặt trời.
… Sắp đến trạm rồi à?
Cơ thể hơi ngả về trước theo quán tính, từ trên xuống dưới cơ thể Lý Ngân Hàng dần căng cứng, cảm giác hồi hộp trào dâng lên tận cổ họng, vừa vặn gây cản trở hô hấp ở mức độ nhất định.
Nam Chu rũ mi, im lặng tính toán.
Toa tàu bọn họ đang ngồi ở vị trí chính giữa.
Tàu thông từ trước ra sau, nhìn qua thấy hết, không có góc chết tuyệt đối hoàn mỹ để lẩn trốn.
Giang Phảng đến từ đầu tàu, Nguyên Minh Thanh đến từ cuối tàu.
Trên đường hai người đi tới đây đều không gặp ai, cũng chưa từng xảy ra xung đột ngôn ngữ và cơ thể với người khác.
Có thể xác nhận, không tính bệnh nhân tâm thần bị Giang Phảng giế,t chết, cộng thêm anh Đường trốn trong toa điều khiển, tổng cộng chỉ có năm người.
Điểm đến của bọn họ đã được xác định từ trước.
Vậy