***
Lý Ngân Hàng nhìn trái nhìn phải, suýt nữa thì đã phát tác hội chứng sợ lựa chọn.
Trong đầu Lý Ngân Hàng nảy ra bảy tám lựa chọn, nhưng lựa chọn này còn khó tin hơn lựa chọn kia.
Bệnh nghèo phát tác theo giai đoạn, cụ thể trong một tháng, chỉ có ngày lương vào tài khoản mới khiến cô cảm thấy an toàn tuyệt đối.
Hội chứng trí nhớ bảy giây, biểu hiện cụ thể là thường tự lẩm bẩm một mình, nghi vấn “mình đang định làm gì đây nhỉ”.
Hội chứng chức năng ngôn ngữ kém phát triển, triệu chứng cụ thể là chỉ có thể bình luận đầy “ha ha ha” trên các nền tảng xã hội, ngoài ra không nói được câu nào có ích hết.
Cuộc đời Lý Ngân Hàng khá bình lặng, không có gì đặc sắc.
Chuyện đến nước này mới phát hiện mình bình thường đến mức không thể bịa ra được bệnh nào.
Ngoại trừ không thể bịa ra được bệnh gì, cô còn một nỗi lo khác.
Lỡ như bọn họ có cách gì để kiểm tra người có mắc bệnh hay không và phát hiện mình nói dối, hay ép mình uống thuốc luôn thì phải làm sao?
Thấy mọi người đều im lặng, âm thầm trao đổi ánh mắt với nhau, người đàn ông lấy giấy bút ra, đồng thời cũng nhẹ nhàng cổ vũ:
– Chúng tôi đều có bệnh.
Chuyện này không có gì hết.
Tôi còn nhớ rõ hình ảnh bản thân trước khi mình mắc bệnh.
So với trước đây thì ít nhiều chúng tôi đều xảy ra thay đổi nhất định.
“Bệnh” chỉ là biểu hiện bình thường nhất của tất cả chúng tôi mà thôi.
Nếu như chúng tôi không thể chấp nhận thay đổi như vậy thì sao nơi đây có thể xưng “Vườn Địa Đàng”, làm sao mọi người có thể sống hạnh phúc chứ?
Giọng điệu dịu dàng thủ thỉ tựa như cha xứ đang truyền giáo.
Sau một hồi thao thao bất tuyệt, ông hướng ánh mắt cổ vũ về phía Lý Ngân Hàng.
… Màn này, hệt như khi giáo viên đang đặt câu hỏi mà lại bất cẩn nhìn vào ánh mắt tử vong của giáo viên.
Khi cô đang không nhịn được vã mồ hôi, học sinh tốt Nam Chu chủ động giơ tay phát biểu ý kiến giải vây cho toàn bộ học sinh khác trong lớp:
– Tôi ghét trăng tròn.
– Chỉ cần nhìn thấy trăng tròn, cơ thể tôi sẽ mềm xụi, không còn sức lực.
– Cậu đưa ra câu hỏi tràn đầy tinh thần hiếu học – Nó có được coi là bệnh không?
Người đàn ông gật đầu thương hại, nhẹ giọng nói:
– Tôi hiểu.
Cậu đã vất vả rồi.
Khi ông ta đang định viết phân tổ cho Nam Chu, cậu chợt nói tiếp.
– Hơn nữa tôi còn là một con quái vật trong câu chuyện.
– Thái độ của Nam Chu vô cùng thẳng thắn, cậu đáp đúng như sự thật – Từ nhỏ tôi đã bị nhốt trong một trấn nhỏ khép kín, những bức tường không khí bao quanh bốn phía.
Có lẽ tất cả những hành động của tôi đều bị nhìn thấy.
Người đàn ông vốn dĩ còn rất chắc chắn, nghe thấy lời này của Nam Chu khiến ông ta phân vân giữa “Hội chứng sợ trăng tròn” và “Hội chứng ảo tưởng cổ tích”.
Bệnh nhân này nhiều bệnh, khá khó giải quyết.
Phải biết, hai hội chứng này thuộc về hai phân khu riêng biệt.
Để tìm cho Nam Chu một nơi thích hợp hơn, người đàn ông hỏi thêm một câu:
– Trăng tròn có ảnh hưởng nghiêm trọng gì đến cuộc sống của cậu không?
– Có.
– Nam Chu chắc chắn – Nó sẽ ảnh hưởng tới tốc độ giết người của tôi.
Vẻ mặt của người đàn ông rất nghiêm trọng, hỏi xong tên của cậu, ông viết soàn soạt mấy nét trên danh sách.
Hoàn toàn xứng đáng với vị trí của người mắc hội chứng tấn công bạo lực.
Ông ta điềm đạm quay sang nhìn Giang Phảng:
– Còn cậu?
Giang Phảng dời mắt khỏi gương mặt Nam Chu.
– Tôi á.
– Giang Phảng nở nụ cười ôn hòa rung động lòng người, vô cùng mê hoặc và cuốn hút, mỗi khi người ta nhìn vào nụ cười ấy sẽ không khỏi mỉm cười lại với anh – Tôi rất mẫn cảm, chỉ cần có ai chạm vào người tôi, làm hành động thân mật, cả người tôi sẽ nổi da gà.
Người đàn ông suy nghĩ rồi “ồ” một tiếng, sau khi xác nhận tên Giang Phảng, ông ta vừa mới viết hai nét xuống danh sách ở cột “Hội chứng tâm lý về tình d.ục” thì chợt nghe Giang Phảng mỉm cười nói:
– Sau đó tôi sẽ giết chết đối phương.
Người đàn ông…
Ông ta gạch tên Giang Phảng đi, giở về trang vừa viết tên Nam Chu, thêm tên anh vào phía sau.
Bấy giờ Lý Ngân Hàng không thể không lựa chọn.
Chẳng thể nghi ngờ, hiện tại Nam Chu và Giang Phảng đều được phân loại vào đội quân dự bị của hội chứng tấn công bạo lực tập trung đủ các anh tài.
Nhưng cô khác với bọn họ, từ đầu đến chân cô chỉ là một người bình thường.
Cứ nghĩ phải đến hoàn cảnh nguy hiểm thế kia thì da đầu cô lại tê rần không thể khống chế.
Dẫu vậy, không đi theo bọn họ thì cô có năng lực đi đến đâu đây?
Cô bất giác liếc sang nhìn Nguyên Minh Thanh.
Dù sao, nếu người họ Đường vốn là thành viên của tổ chức này thì anh ta sẽ được mang đi sớm thôi.
Đến lúc ấy Nguyên Minh Thanh sẽ bị bỏ lại một mình.
Mặc dù trong mắt Lý Ngân Hàng, khi gặp lúc nguy cấp Nguyên Minh Thanh không đáng tin bằng Giang Phảng và Nam Chu.
Nhưng nghĩ đến việc anh ta có khả năng bị bỏ lại một mình, Lý Ngân Hàng chợt động lòng trắc ẩn.
Do dự giây lát, Lý Ngân Hàng hít sâu một hơi, căng thẳng liếm môi, nhìn thẳng người đàn ông kia.
Cô nhỏ giọng:
– Tôi không có bệnh gì, tôi rất nghe lời.
Nguyên Minh Thanh nghe lời cô nói, lập tức đoán ngay ra cô đang sợ.
Quả nhiên cô ta không dám mạo hiểm đi cùng hai kẻ điên kia.
Nguyên Minh Thanh nào biết cô gái mà mình nhận định vô dụng kia đang đồng tình với mình, anh ta chỉ âm thầm bày ra kế hoạch trong lòng:
Nếu có thể lôi kéo cô ta rồi âm thầm trừ khử, cũng coi như bù đắp lại những hành động quá mức của bọn họ…
Kết quả, không đợi anh ta hoàn thiện kế hoạch của mình, Lý Ngân Hàng liền chỉ vào Nam Chu, cúi đầu như cô gái mơ mộng yêu đương:
– Cho nên, cậu ấy bảo tôi làm gì, tôi sẽ làm chuyện đó.
Nguyên Minh Thanh: …
Người đàn ông gật đầu.
Ông ta hiểu rồi.
Hội chứng Harley Quinn.
(Harleen Quinzel: Nhân vật trong DC Comics.
Một bác sĩ tâm lý tội phạm làm việc ở Arkham Asylum (Nhà thương điên Arkham).
Trong những lần tiếp xúc với Joker khi hắn bị giam giữ ở đây, cô đã đem lòng yêu hắn (Harleen cảm thấy tìm được sự đồng cảm từ Joker bởi vì cô có một tuổi thơ không hạnh phúc).
Cô thay đổi cách ăn mặc, thay đổi giọng nói và tính cách, trở thành cộng sự số một bên cạnh Joker, tạo nên cặp đôi tai tiếng bậc nhất trong thế giới truyện tranh.
Joker thường đối xử khá tệ bạc với Harley Quinn nhưng cô vẫn yêu hắn vô điều kiện.)
Tuy rằng khả năng tấn công không cao, nhưng xét thấy người mà cô đi theo có năng lực tấn công mạnh, nếu như ép buộc hai người tách xa nhau, cũng có khả năng dẫn đến trạng thái tinh thần của cô chuyển biến xấu…
Người đàn ông vung bút, viết tên Lý Ngân Hàng vào trong danh sách những người mắc hội chứng tấn công bạo lực.
Ban đầu Lý Ngân Hàng còn dao động với mối liên minh không kiên cố vừa mới thành lập.
Song cô đã tranh thủ từng giây vùng vẫy thoát khỏi lòng trắc ẩn kia.
Tại sao cô phải dựa vào Nguyên Minh Thanh chứ?
Nếu như Nguyên Minh Thanh muốn theo cùng thì cũng có thể nói dối như cô, như vậy bọn họ có thể tập trung với nhau.
Còn nếu anh ta không để ý đến chuyện bị bỏ lại một mình thì mình cần gì phải rối rắm.
Không đợi người đàn ông kia hỏi, Giang Phảng đã quay sang cười nhạt với Nguyên Minh Thanh:
– Anh Nguyên? Đến anh rồi.
Nguyên Minh Thanh ôm Đường Tống trong lòng, ngước mắt lên lạnh lùng nói:
– Xin lỗi, tôi không chung đường với mọi người.
Anh ta quay sang nhìn người đàn ông, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn không mất đi phong độ:
– Đưa