***
Giang Phảng tháo bím tóc đuôi sam của mình ra, dùng chiếc dây buộc tóc vẫn còn hơi ấm buộc cho Nam Chu một bím tóc nho nhỏ.
Sau đó anh bèn kiểm kê vết thương trên người cậu.
Trên người cậu rất nhiều vết thương, dài ngắn ngang dọc, gần như toàn bộ phân bố ở phía sau, phần lớn làn da phía trước đều trắng nõn sạch sẽ, phần ngực còn trắng hồng.
Cơ thể Nam Chu mang những nét đặc thù của con người, song bởi vẻ sạch sẽ đặc biệt đến bất thường này khiến cậu càng thêm không giống người.
Cậu vốn dĩ phải hoàn hảo không có khuyết điểm, nhưng có một số vết sẹo tham lam ló đầu ra từ vai, gáy, thắt lưng cậu, giống như những cành khô sinh trưởng quá mức.
Giang Phảng nhìn rất chướng mắt.
Anh nghiêm túc ghi lại vị trí của từng vết thương trên lưng Nam Chu, suốt quá trình ấy anh đều im lặng, đo đạc sau đó ghi lên giấy.
Vùng eo của cậu từng bị chém bằng đao hoặc bằng rìu.
Bên dưới xương hồ điệp là hai vết roi đan xen.
Giữa lưng có hai vết thương dao đâm chồng khít lên nhau, không phân rõ được cái nào trước, cái nào sau.
Trong số rất nhiều vết thương, rõ nét nhất chính là mấy vết bỏng do dòng điện mạnh.
Nếu như đặt ở nơi khác, trải qua thời gian dài những vết thương này sẽ chuyển sang màu đỏ sậm.
Nhưng làn da Nam Chu tôn lên những vết thương ấy, chúng đỏ tươi như mới, khiến người ta phải hoài nghi những vết thương này mới có ngày hôm qua, và rồi không khỏi đau lòng thay cho cậu.
Cũng may tay chân cậu vẫn bình thường, chỉ có hình xăm bươm bướm không rõ nguồn gốc được ghi vào trong sổ.
Kiểm tra tổng thể xong, Giang Phảng đặt Nam Chu lên giường, ngồi xổm trước mặt cậu nhìn xem trên đùi có vết thương kín nào không.
Đôi chân thoạt nhìn xương cốt cân xứng, thực ra khá nặng, cũng may ngón tay Giang Phảng thon dài có lực, một bàn tay túm gọn lấy mắt cá chân cậu đẩy lên trên.
Nam Chu cụp mi nhìn Giang Phảng.
Lòng bàn tay Giang Phảng áp lên cẳng chân cậu vừa nóng vừa khô ráo, cảm giác không khó chịu, chỉ hơi lạ thôi.
Mặc dù trong lòng Nam Chu thầm cảm thấy kỳ quái, nhưng Nam Chu đã mời Giang Phảng đến kiểm tra hộ mình, đương nhiên cũng để mặc anh muốn làm gì thì làm, cậu không chống cự.
Dựa vào kinh nghiệm xã giao thiếu khuyết gần như không có của Nam Chu, cậu không cảm thấy mình cởi trần rồi còn bị sờ tới sờ lui có vấn đề gì.
Con người đều có một mũi hai mắt, không có gì đặc biệt cả.
Hơn nữa cậu tự cho rằng mình không xấu, có gì phải sợ không dám gặp ai chứ?
Nếu không phải sau khi so sánh Nam Chu cảm thấy Giang Phảng cẩn thận hơn Lý Ngân Hàng thì cậu cũng chẳng để ý khi gọi Lý Ngân Hàng đến kiểm tra cơ thể hộ mình.
Giang Phảng kiểm tra xong mới ngẩng đầu lên hỏi cậu:
– Nhiều vết thương như vậy cậu đều không nhớ từ đâu ra à?
Nam Chu cúi đầu, tháo dây buộc tóc xuống định trả cho Giang Phảng:
– Không nhớ.
Cậu chỉ nhớ hình như mình đang ngồi vẽ trong nhà, chỉ trong nháy mắt đã bị kéo đến đây.
Thậm chí cậu còn không đề cao cảnh giác, chỉ cảm thấy khó hiểu như đang trong mơ.
– Haiz…
Như thể phát hiện ra gì đó, Giang Phảng bảo cậu dừng lại.
Anh ấn vai Nam Chu, gạt mái tóc đen của cậu ra.
Ban nãy buộc tóc giúp cậu, Giang Phảng túm chỉ vào buộc qua loa, đuôi tóc đen nho nhỏ rủ xuống vừa vặn che đi phần gáy.
Khi Nam Chu cúi đầu, Giang Phảng chợt nhìn thấy một dấu đỏ sau gáy cậu.
Nam Chu ngạc nhiên:
– Hả?
– Có một chú cá lọt lưới.
Giang Phảng vươn ngón tay ấn lên vết thương hình oval kia:
– Đây là…
Trong lúc ngón tay sờ quanh vết thương, Giang Phảng cũng vươn đầu lưỡi đẩy sau hàm răng mình.
Gần như cùng lúc đầu ngón tay lướt qua, anh cũng cảm nhận được sự mờ ám quen thuộc.
Ngón tay anh vân vê qua lại vết sẹo ấy, dường như vết sẹo lõm xuống này có sức hút phi thường nào đó với anh.
Nam Chu bị sờ so.ạng cũng không hiểu sao.
Nhưng cậu không nhìn thấy sau gáy mình có bí mật gì, chỉ đành chống hai tay bên giường, hoang mang để mặc anh vuốt ve.
Một lúc sau, Giang Phảng khẽ nói:
– Đau không?
– Không đau.
– Nam Chu miêu tả khách quan cảm nhận của mình – Chỉ hơi ngứa.
Giang Phảng không nói gì thêm.
Nam Chu hoài nghi nghiêng người sang, nhìn thấy Giang Phảng đang đặt tay lên vị trí trước ngực mình.
Nam Chu hỏi:
– Anh bị sao thế?
– Không rõ.
– Giang Phảng khẽ cười, giọng cười còn mang theo cảm giác căng thẳng – Có lẽ tôi thực sự mắc bệnh rồi.
Nam Chu nhìn chằm chằm Giang Phảng.
Hốc mắt anh rất sâu, mang nét đặc biệt của người Đông Âu, bởi vậy ánh sáng không thể lọt vào, cộng với hàng mi dày rủ xuống, che giấu hoàn toàn ánh mắt anh.
Khó mà nhìn ra rốt cuộc trong đôi mắt đó chứa đựng âm mưu, hay rung động.
Những người Nam Chu từng chạm mặt trong trấn đều rất đơn giản.
Giang Phảng là một người phức tạp đến mức Nam Chu không thể nhìn thấu, đương nhiên cậu càng muốn nhìn.
– Nếu anh mắc bệnh… – Nam Chu lên tiếng dò hỏi – Có cần tôi giết chết anh không?
Người họ Đường đã từng nói, bệnh tâm thần ở đây gần giống như virus, ai cũng có thể trúng chiêu.
Nam Chu không biết cách nói chuyện, không khéo đưa đẩy, không khách sáo, chỉ bình tĩnh đưa ra cách bản thân cậu có thể giải quyết được:
– Tôi ra tay nhanh lắm, sẽ không đau đâu.
Giang Phảng bật cười:
– Cảm ơn.
Nếu như có yêu cầu thì tôi sẽ nói với cậu.
Nam Chu cầm bản ghi chép vết thương trên người mình, đồng thời phác họa một hình người đơn giản, đánh dấu những vết thương lên đó.
Trong lúc cậu bận rộn, Giang Phảng cầm cẳng chân cậu khẽ nhấc cao hơn, nghiên cứu chiếc vòng vàng ròng dán sát trên đùi cậu.
Bên trong có khắc hoa văn, cưỡng chế tháo ra rất dễ khiến chân bị thương.
Đồng thời trải qua một hồi nghiên cứu hình vẽ, cuối cùng Nam Chu cũng hiểu nguyên nhân Giang Phảng im lặng.
– Những vết thương mà tôi từng chịu, – Nam Chu ngẩng đầu – Theo lý mà nói bị thương thế này, đáng lẽ ra bây giờ… tôi đã chẳng còn sống nữa rồi.
Giang Phảng thầm bổ sung trong lòng mình: Ít nhất ba chỗ.
– Đã vậy thì tại sao tôi vẫn còn sống, tại sao tôi lại đột ngột xuất hiện ở nơi này?
Nam Chu tự lẩm bẩm một hồi, nghĩ mãi mà không ra, quay sang hỏi Giang Phảng:
– Anh từ đâu đến đây?
Giang Phảng nói một lời hai nghĩa:
– Một nơi khác cậu.
Giang Phảng nói đúng.
Quả thực từ đầu đến chân anh đều khác với Nam Chu.
Màu tóc, màu đồng tử, sống mũi, môi đều rất đặc biệt.
Mái tóc bạc tự nhiên của anh đã hớp hồn Nam Chu, cậu rất muốn chạm vào nó.
Nhưng một bên chân đang bị Giang Phảng nâng giữa không trung, không có chỗ nào làm điểm tựa, chợt cảm thấy đau nhói như thể chuột rút.
Cậu không sợ hãi, chẳng qua chỉ không thoải mái, muốn tìm kiếm một điểm tựa.
Vì thế, Nam Chu giẫm lên đùi Giang Phảng đang quỳ một chân, thuận tiện trượt vào giữa h/ai chân đang tách ra của anh.
… Giẫm trúng vào nơi quan trọng.
Nam Chu không để bụng, cho nên cậu cũng cho rằng Giang Phảng sẽ không để bụng.
Ngón chân trần của cậu co chặt, sượt qua lớp vải, tập trung điều chỉnh trạng thái cơ thể của mình.
Rõ ràng Giang Phảng hơi cứng người, do dự có nên bật cười với hành vi giẫm như mèo này không.
Cuối cùng anh vẫn quay mặt qua, bật cười một tiếng.
Đúng là trải nghiệm vừa kỳ quái vừa thú vị.
Khi còn nhỏ, đã vô số lần anh từng giả thiết về tính cách của người bạn chưa từng gặp mặt này.
Có thể u buồn, tối tăm, hoặc cảnh giác tất cả, căm hận tất cả giống như con vật từng chịu tổn thương nghiêm trọng.
Nói cách khác, sẽ khiến người ta vừa đau lòng vừa kính nể.
Nhưng Nam Chu trước mặt anh, khiến người ta rất muốn “yêu”.
Không có gì khác, chỉ đơn thuần “yêu” thôi.
Với Giang Phảng,