***
Tối qua, Lý Ngân Hàng nằm trên giường, mở to hai mắt, cảm thấy cuộc đời này không còn gì để tiếc nuối.
Đời này cô chưa từng bỏ tiền của mình ra ở khách sạn năm sao với điều kiện tuyệt vời thế này, quả là một cơ hội hiếm có.
Hơn nữa, có lẽ ngày mai còn phải đi thăm dò thị trấn này, cô không thể ỷ lại ru rú ở khách sạn không đi đâu hết.
Phải nghỉ ngơi dưỡng sức.
Cô tự tìm cho mình một vạn lý do để ngủ.
Cười chết mất, chẳng ngủ nổi.
Điều khiến cô sởn gai ốc nhất là cô vẫn luôn cảm thấy có thứ gì đó đang cào.
Có lẽ vuốt của thứ cào tường rất nhọn, nó không ngừng sượt qua sượt lại.
Trong âm thanh “kèn kẹt” tràn đầy oán hận khó nói thành lời.
Lý Ngân Hàng đã từng xem rất nhiều phim kinh dị, có nhiều kinh nghiệm, tuyệt đối sẽ không mắc mưu.
Trong phim điện ảnh ma thường giả làm người như vậy đấy, dùng tiếng động để dụ dỗ, chỉ cần con người rời khỏi kết giới của chăn, ma sẽ lập tức xuất hiện.
Cô trốn trong chăn, cố gắng tẩy não bản thân thứ đang cào là chuột, hoặc đám gián kết bạn chuyển nhà.
Kết quả ngoài đáng sợ ra thì tưởng tượng này còn thêm một phần ghê tởm.
Lý Ngân Hàng cuộn tròn trong chăn run rẩy một hồi, cuối cùng không thể nhịn được nữa, xốc chăn bật dậy.
Cô vốn dĩ định sắm vai một đồng đội tốt đáng tin cậy và không bám người, thể hiện chút giá trị tồn tại ít ỏi của bản thân trong thế giới tận thế quỷ dị này.
Nhưng sợ hãi chính là nguồn gốc sinh mệnh của cô.
Cô trở mình ngồi dậy, cuốn gọn chăn vào trong lòng.
Đi thẳng ra khỏi phòng không thèm quay đầu lại, cô muốn đi tìm Giang Phảng hoặc Nam Chu.
Cô không mong có thể xin được miếng giường, xin miếng đất thôi cũng được.
Giang Phảng ở cạnh phòng cô.
Cô cẩn thận gõ cửa mới phát hiện cửa không khóa.
Lý Ngân Hàng mở cửa nhìn qua, gió đêm ùa qua cửa sổ không đóng, thổi tung tấm rèm cửa bay phấp phới gợn sóng, cô cũng run rẩy theo.
Trong phòng không có người.
Cô đến trước phòng Nam Chu.
Vừa đến gần, cô chợt nghe thấy trong phòng vọng ra âm thanh quái dị.
Âm thanh đứt quãng do khống chế bản thân mình không phát ra tiếng, nhưng bởi vì khó kiềm nổi niềm vui và sự thoải mái nên mới bật ra khỏi miệng.
Không có từ ngữ cụ thể chỉ có âm cuối “ưm, ưm” kéo dài áp chế tủi thân.
Lý Ngân Hàng áp sát lên cánh cửa nghe một hồi, phân biệt rõ thành phần trong âm thanh ấy.
Một lát sau cô đành ôm chăn về phòng.
Xin lỗi, làm phiền rồi, tạm biệt.
Cô trở về phòng, tâm tư rối ren bị quấy nhiễu, lá gan vô thức to lên gấp bội.
Boss lớn còn đang làm chuyện 18+, còn cô không dám ngủ, so ra thì thật mất mặt.
Cũng may âm thanh kia như thể cào mệt rồi, thành thật không ít, chẳng thấy vang lên nữa.
Cô vững tâm hơn, nhắm mắt, cứ thế thiếp đi lúc nào không hay.
Tối qua chứng kiến một màn vui vẻ qua cánh cửa.
Đến giờ cơm sáng, Lý Ngân Hàng tự giác không lượn lờ trước mặt hai người.
Song, vẻ mặt hai người đều rất bình tĩnh, không hề phát hiện ra điều gì bên trong khiến Lý Ngân Hàng nghi ngờ chuyện cô gặp tối hôm qua do “người dâm gặp dâm”, nên mới mơ đẹp thế.
Cô bỗng cảm thấy bi thương, cô đơn xiên trứng chiên lên, cắn một miếng giải ưu sầu.
Cô nằm mơ kiểu này thì không có vấn đề gì, nhưng mơ về người khác, thực sự quá mức bi ai.
Trên thực tế, Nam Chu vẫn đang chú tâm suy nghĩ về màn tuyết rơi kia, cậu cũng không hiểu được cái hôn hôm qua mang ý nghĩa gì.
Giang Phảng còn chuyện khác cần làm.
Anh gắp cho Nam Chu một miếng trứng cuộn rán vàng vừa phải, không thể hiện ân cần, chỉ thể hiện lịch sự đúng mực:
– Hôm nay có muốn ra ngoài xem thử không?
Nam Chu:
– Ừ.
Giang Phảng đưa cho Nam Chu một cuộn bọc bằng vải mỏng:
– Đến lúc đó mang theo cái này.
Phòng thân.
Súng của bọn họ đã bị thu khi rời khỏi ga tàu.
Theo như cha xứ trung niên tới đón tàu đã nói, súng là nguyên liệu hiếm, tốt nhất nên đưa lại quản lý thống nhất.
Tiện đây mới nói, sở dĩ người đàn ông kia mang vẻ mặt thương hại, toàn thân toát lên khí chất của một cha xứ hiền từ bởi vì hình mẫu của ông bắt nguồn từ một vị cha xứ người Hoa dịu dàng nhã nhặn làm việc ở nhà thờ gần khu vực anh sống hồi còn nhỏ.
Nam Chu cầm lên, khẽ áng chừng, phát hiện bọc vải này rất nặng.
Cậu tháo từng vòng dây buộc ở giữa, một cuộn dao ăn bằng bạc lăn ra, sáng lòe lòe dưới nắng, con nào cũng sắc bén.
Nam Chu rút ra một con, vạch vài đường, phát hiện rất thuận tay.
Cậu hỏi:
– Anh lấy đâu ra đấy?
Giang Phảng nói:
– Trong bếp.
Cậu mở hết ra xem thử đi.
Nam Chu nghe theo mở ra.
Cuộn dao được trải ra từ từ, một túi phúc màu đỏ giấu ở tận cuối xuất hiện trước mắt Nam Chu.
Trên túi gấm có thêu chữ phúc theo hình 卍 bằng kim tuyến, cuối dây buộc có cài tua, vô cùng tinh xảo.
Nam Chu lật qua lật lại tò mò hỏi:
– Đây là…?
– Tôi làm đấy.
Giang Phảng chống đầu trả lời, trong mắt và cả trong giọng nói của anh đều mang làn điệu như gió xuân:
– Cậu có thể hiểu nó như quà tặng, cũng là lời chúc phúc… mặc dù chưa chắc đã có tác dụng.
Nam Chu mở vật trang trí có hình dạng túi phúc, lấy con hạc gấp bằng quân bài từ bên trong ra.
Miệng của Joker vừa vặn nằm trên phần cánh của chú hạc, nó nở nụ cười vừa giảo hoạt vừa trong sáng với cậu.
So ra thì nụ cười của Giang Phảng trước mặt còn thật thà và dịu dàng hơn nhiều:
– Tôi không biết vẽ bùa, chỉ biết gấp hạc giấy, cũng không rõ rốt cuộc nó có tác dụng không, chẳng qua chỉ muốn gấp cho cậu một con mà thôi.
Lý Ngân Hàng ở bên cạnh ăn trong im lặng, dùng sữa bò để chặn cái miệng muốn xỉ vả của mình.
… Do cô cảm nhận nhầm ư?
Tại sao cô luôn cảm thấy miệng lưỡi của Giang Phảng cực kỳ giống như mấy ả trà xanh mà chị em cùng phòng ký túc hồi học đại học của cô mắng chửi dụ dỗ bạn trai mình nhỉ?
Còn nữa, tối hôm qua vừa làm chuyện kia, sáng dậy đã làm bữa sáng phong phú cho ba người, lấy một đống gối đầu trong kho ra làm tuyết nhân tạo, chuẩn bị bộ dao chế tác đơn giản để phòng thân, vậy mà anh vẫn còn thời gian gấp hạc, làm túi phúc nữa hả?
Bơm máu gà sao mà hăng thế?
Có cần thiết phải tràn trề sinh lực vậy không?
Nam Chu giơ túi phúc lên nói với Lý Ngân Hàng:
– Cô không có à?
Giang Phảng không nhìn Lý Ngân Hàng, chỉ thản nhiên nói:
– Tôi và cô ấy đều là người cậu muốn bảo vệ, chỉ cần cậu ổn thì bọn tôi cũng ổn.
Không phải sao?
Lý Ngân Hàng: Anh à, nhìn cái bộ dạng cầm súng của anh tối qua chẳng giống người cần bảo vệ chút nào hết.
Có điều, trong mắt Nam Chu, bất cứ nhân loại nào đều cần được bảo vệ.
Cậu cho rằng lời Giang Phảng có lý bèn gật đầu, nhận túi phúc cất đi, cúi đầu tiếp tục ăn.
Giang Phảng tặng quà xong không yêu cầu báo đáp, cũng không cần một câu cảm ơn, dường như trao đi như vậy đã đủ để khiến anh vui vẻ.
Anh đặt nửa phần sandwich vào trong đĩa của Nam Chu.
Nam Chu khẽ cắn một miếng, nghe thấy Giang Phảng hỏi:
– Cho thêm chút trứng muối.
Vị thế nào?
Nam Chu cảm thấy tất cả trước mắt đều ngon, vì thế chỉ gật đầu qua loa:
– Ừ.
Cơm nước xong xuôi, bọn họ chuẩn bị sẵn sàng rời khỏi chỗ nghỉ chân.
Chín giờ đúng, nắng đã hơi bỏng rát, gió nóng góp thêm sức lực trút cái nóng đầy ắp ngày đầu hạ.
Nền đất phơi nắng tới mức phản quang, xung quanh sáng ngời khiến người ta lơ là cảnh giác.
Ngày hôm qua bọn họ ngồi xe đến đây.
Cho tới khi tự mình đặt chân lên phố, ba người mới phát hiện chỗ bọn họ dừng chân vô cùng rộng lớn.
Góc phố mà bọn họ vòng qua cũng chỉ là một góc của núi băng.
Lý Ngân Hàng cầm theo bản đồ khu vực tối qua đàn anh đã đưa cho bọn họ.
Để đảm bảo an toàn tính mạng, Lý Ngân Hàng ghi chép còn tường tận hơn cả Nam Chu.
Cô cẩn thận né tránh nơi ở của những kẻ nguy hiểm kia.
Cho dù biết Nam Chu và Giang Phảng rất mạnh, người tiếp đón cũng đã báo trước cho bọn họ nơi đây chính là bản doanh vui vẻ trong truyền thuyết, dù có giết người cũng vì cách “sắp xếp tốt nhất” mà thôi.
Nơi đây tràn ngập hơi thở số mệnh, nhưng để tránh rủi ro thì tốt nhất nên đi vòng.
Dẫu cho vẫn đang ban ngày, cầm bản đồ trong tay thì cô vẫn vô cùng hoang mang, chỉ sợ bỗng dưng có người nhảy ra từ một góc nào đó, cho cô một dao rồi chạy biến.
Cô chỉ đành lẩm bẩm để giảm bớt nội tâm sợ hãi:
– Rốt cuộc chủ nhân của thị trấn này tập hợp những người bệnh lại để làm gì?
– Dường như người đó không có ý định bảo vệ bọn họ.
Lỡ như bọn họ chạy mất thì sao nhỉ?
– Lỡ như bọn họ tàn sát lẫn nhau, chúng ta biết trốn đi đâu đây?
Giang Phảng khoanh tay, im lặng không nói gì, chỉ khẽ cười, thầm trả lời trong lòng.
Thiết kế như thế này có hai tác dụng thực tế.
Thứ nhất, nếu muốn thoát khỏi giáng mê hồn của Nam Chu, nhất định phải cần thuật pháp tương ứng.
Nói cách khác, ngay từ đầu bọn họ đã gieo thuốc giải xuống nơi đây.
Giang Phảng có thể chắc chắn bản thân sẽ được phân tới khu tập trung những người có hội chứng tấn công bạo lực.
Bởi vì ban đầu anh đã chôn vùi điểm xúc tác mình nhất định sẽ giẫm lên khi mất trí nhớ.
Anh thiết kế cho mình và người mắc chứng yêu tác phẩm nghệ thuật cuồng nhiệt trong một không gian riêng biệt.
Anh không hề do dự đẩy mình vào tình huống “nhất định phải cướp súng giết người”.
Điều này sẽ quyết định phương hướng anh sẽ được phân phối đến đâu.
Anh cũng chắc chắn sau khi gặp Nam Chu, bản thân mất ký ức sẽ vì gương mặt Nam Chu quá giống người bạn thời thơ ấu trong giấc mơ của anh mà nghĩ cách kéo cậu đến bên mình.
Nhưng Giang Phảng không chắc chắn mình có kéo được Lý Ngân Hàng vào đội không.
Theo tính cách của cô, tới tám mươi phần trăm sẽ đi theo bọn họ.
Còn hai người Đường Tống và Nguyên Minh Thanh có theo bọn họ đến khu của những người mắc hội chứng tấn công bạo lực hay tạm thời ở nơi khác tránh mũi nhọn cũng không sao hết.
Dù sao tới khu tập trung, mặc kệ hai người kia có ở đó hay không, bọn họ cũng nhất định sẽ thăm dò nơi cư trú của những bệnh nhân tâm thần khác.
Đây là ý thức đề phòng an toàn tối thiểu nhất.
Tất nhiên người dẫn đường sẽ