***
Bọn họ đi tìm kiếm từ lúc mặt trời còn ở đằng Đông cho đến khi mặt trời lặn.
Nam Chu đi trước hai người, dùng bước đi đều đặn đo đạc cả thị trấn.
Thời tiết bên ngoài thực sự quá nóng, nóng tới mức trắng xóa cả tầm mắt, rất ít người đi lại trên đường.
Mọi người đều điên, nhưng không ngu.
Thỉnh thoảng bọn họ có thể bắt gặp một vài bóng dáng cô độc một mình, lang thang bên ngoài như những hồn ma giữa ban ngày, cố gắng dung nhập vào trong bóng râm lẻ loi.
Đường viền quanh cơ thể bọn họ mờ mờ ảo ảo như hư ảnh dưới nắng chói lòa.
Thị trấn rất rộng, nhà này nhà kia không khác nhau bao nhiêu.
Lý Ngân Hàng đã sớm mất đi phương hướng, cộng thêm Nam Chu đi ở đằng trước dẫn đường xuyên qua khắp các đường lớn ngõ nhỏ như thể nắm bản đồ trong lòng bàn tay, cô bèn gấp bản đồ vào, vừa đi vừa quạt.
Đi cả ngày trời, Lý Ngân Hàng cũng hoang mang theo, cô cảm thấy bản thân mình đã hoàn thành điều tra song dường như chưa điều tra được gì.
Đợi đến khi trời nhá nhem tối, Lý Ngân Hàng đi đến mức hai chân tê rần đã chẳng còn biết đây là đâu.
Vẻ mặt cô chết lặng, thầm nghĩ, biết trước thì hôm nay đã vác theo cái lều.
May sao, đàn anh phụ trách trông coi khu vực này lái chiếc xe ngắm cảnh xình xịch ngang qua bọn họ, bấy giờ mới kết thúc một ngày dạo chơi không biết kết thúc ra sao.
Xe ngắm cảnh chạy không nhanh, chạng vạng tối thời tiết cũng dần dịu xuống, gió lạnh chầm chậm thổi qua người, rất thoải mái.
Nam Chu cởi áo măng tô xuống, vắt trên khuỷu tay, tay còn lại đặt rủ trên lan can xe, nhìn những kiến trúc khẽ lướt qua bên đường.
Lý Ngân Hàng lén lút nhìn cậu.
Phơi nắng cả ngày trời mà da cậu vẫn sạch sẽ, không đỏ cũng không đổ mồ hôi.
Cậu vẫn cứ ngồi đó xinh đẹp tựa một người giả đắp bằng sứ.
Bởi vậy, khi người sứ ngồi im lặng không nói một lời đột ngột cất tiếng, Lý Ngân Hàng sợ hãi nhảy dựng.
Cậu quay mặt qua hỏi đàn anh:
– Tại sao phải thiết kế như vậy?
Đàn anh phân tâm nhìn đường, quay nửa mặt sang:
– Thiết kế gì?
Nam Chu nói bằng giọng vô cùng thản nhiên:
– Khu dân cư ở dây có hình tròn.
Lý Ngân Hàng sững người, vô thức mở bản đồ bị cô nắm nhăn nhúm trong tay.
Bản đồ khu vực hôm qua đàn anh đưa cho bọn họ là bản đồ giản lược, chỉ chú thích vị trí của hai trăm người bệnh, hơn nữa những con đường trên bản đồ cũng khá có quy tắc, chỉ vuông, không thấy tròn.
Hôm nay đi dạo, mỗi con đường độc lập đều thẳng tắp.
Không thể nào…
Sau đó cô nghe thấy đàn anh nói:
– Bởi vì nó luôn là như vậy.
… Đệt.
Nghe cái giọng điệu này hóa ra là thật à.
Bây giờ Lý Ngân Hàng chỉ muốn nhìn xem trong đầu Nam Chu làm thế nào xây dựng mô hình từ bố cục chằng chịt như tơ nhện trước mắt.
Nam Chu:
– Luôn là vậy à?
Đàn anh:
– Đúng vậy.
– Độ cao của tất cả các nhà đều không vượt quá ba tầng sao?
– Đúng vậy.
– Ngoại trừ con đường duy nhất chúng tôi vào có thể thông ra ngoài, tất cả đường khác đều là đường cùng đúng không? Vẫn luôn như vậy ư?
– Đúng vậy.
Lý Ngân Hàng: …
Cho dù đã sớm biết thị trấn này không bình thường nhưng càng nghe cô càng cảm thấy lạnh gáy.
Cùng với cả ngày nay cô đi quanh mà chẳng thu hoạch được gì.
Nam Chu:
– Cảm ơn đã nói với tôi những điều này.
– Không nói với cậu, cậu sẽ chỉ càng tò mò hơn, chưa biết chừng sẽ trèo tường ra ngoài.
– Đàn anh ra vẻ khách sáo – Chuyện này không hay đâu.
– Không được phép à?
Đàn anh nói:
– Không phải không được.
Tới khi chúng tôi đón cậu về sẽ phải làm mấy thủ tục nữa.
Nếu gặp được người bên ngoài bọn họ sẽ sợ hãi.
Mọi người đều chung một nhà, vẫn nên chung sống hòa bình với nhau thì tốt hơn.
Nam Chu không hiểu:
– Anh đã từng nhìn thấy “Thần” chưa?
Đàn anh không trả lời ngay mà chỉ liếc qua gương xe.
Giang Phảng chống cằm nhìn ra bên ngoài, phong thái trầm tĩnh như nước.
Nhưng đôi đồng tử nhạt màu của anh lẳng lặng liếc tới đuôi mắt, thờ ơ nhìn đàn anh.
Đàn anh rời mắt, trả lời:
– Vẫn chưa.
Nam Chu:
– Ai mới có thể nhìn thấy ngài?
– Cậu muốn gặp “Thần” làm gì?
– Không muốn làm gì, chỉ muốn nhìn thôi.
Đàn anh đánh tay lái, rẽ vào một ngõ nhỏ, bình tĩnh nói:
– Rồi sẽ có cơ hội.
Nam Chu “ồ” một tiếng, không hỏi tiếp nữa, yên lặng hoàn toàn, quay về làm một người sứ yên tĩnh.
Ánh mắt cậu lướt qua cửa hàng đóng kín bên phố.
Cậu chỉ cảm thấy nghi ngờ về bố cục của nơi đây mà thôi.
Nơi đây quá an nhàn, thoạt nhìn không có phương thức sản xuất lý tưởng duy trì lâu dài thì thị trấn này tồn tại bằng cách nào?
Khi cậu đang suy nghĩ, Giang Phảng khẽ mỉm cười với gió nhẹ thổi tới.
Anh không cần nhìn Nam Chu cũng có thể đoán được đại khái trong đầu cậu đang suy nghĩ điều gì.
Ở phương diện quan hệ xã hội, cậu như một trang giấy trắng, đắm chìm trong thế giới của riêng mình, nhưng những phương diện khác thì nhạy bén lạ thường.
Kết thúc một ngày, Nam Chu có thể phát hiện ra những thứ kia, năng lực quan sát có thể coi xuất sắc rồi.
Giang Phảng cũng có lý do khi thiết kế như thế.
Nếu Vườn Địa Đàng này không có gì nguy hiểm, là một nơi tự do đến, tự do đi, bình đẳng công bằng thực sự, Nam Chu sẽ càng thêm nghi ngờ và lựa chọn rời khỏi đây.
Vậy thì khi cậu rời khỏi phạm vi Vườn Địa Đàng, thế giới mộng cảnh do cậu xây dựng lên sẽ đổ sông đổ bể.
Xe dừng trước cổng khách sạn, mắt nhìn theo chiếc xe ngắm cảnh xình xịch chạy đi.
Nam Chu trầm ngâm, hàng mi dài rủ xuống che lấp con ngươi đen láy sâu thẳm, càng tôn thêm dáng vẻ trong sáng động lòng người.
Giang Phảng:
– Đang nghĩ gì đấy?
Nam Chu quay đầu, chợt nói:
– Nếu như giết “Thần”, chúng ta có thể rời khỏi đây được chứ?
Giang Phảng kinh ngạc với sự thẳng thắn của Nam Chu.
Anh nhanh chóng cúi đầu, che giấu ý cười hưng phấn trên khóe miệng.
Anh không sợ khả năng này, ngược lại còn hi vọng có một trận quyết đấu với Nam Chu.
Đến lúc ấy chắc chắn sẽ rất thú vị.
Trong lòng nghĩ như vậy, giọng điệu Giang Phảng thoáng vẻ tủi thân:
– Ở đây không tốt à?
Nam Chu nghĩ chuyện của mình, không chú ý đến điểm bất thường của anh:
– Tốt quá.
Giống cảnh giả.
Giang Phảng:
– Vậy cũng đâu cần thiết phải giết “Thần”, thông tin chúng ta nắm trong tay hiện giờ còn quá ít.
Nam Chu không nói gì.
Nếu chỉ có một mình cậu, chắc chắn cậu sẽ ra tay.
Nhưng bây giờ thì khác, cậu có hai người cần bảo vệ.
Giang Phảng hỏi:
– Cậu dự định làm gì tiếp theo?
Nam Chu:
– Đang nghĩ.
– Ở lại đây à?
– Không được.
Ai biết được chúng ta ở đây lâu thêm có biến thành điên thật không.
– Vậy phải mạo hiểm đi tìm kiếm “Thần” à?
– Ban nãy anh nói đúng, ra tay giết chết Thần chưa biết chừng sẽ dẫn tới chuyện không hay.
– Vậy… rời khỏi đây thì sao?
Nam Chu im lặng giây lát:
– Cũng không được.
– Đúng vậy.
– Giang Phảng tán thành – Như cậu đã nói, ra vào đây chỉ có một con đường duy nhất, nếu như chúng ta tự ý rời khỏi đây, biết đâu sẽ tạo thành ảnh hưởng gì đó thì sao?
Đúng lúc này Lý Ngân Hàng cũng xen miệng vào tổng kết:
– Vậy thì ở lại trước, quan sát xem có gì thay đổi không?
Nam Chu và Giang Phảng đưa mắt nhìn nhau, gật đầu.
Thống nhất ý kiến, cuối cùng một ngày bận rộn cũng coi như có kết quả.
Mọi chuyện dần ổn định, Giang Phảng đi nấu cơm, Lý Ngân Hàng ở bên cạnh trợ giúp.
Nam Chu nhìn một lát bèn quay về phòng, muốn tắm qua một cái.
Với thể chất người giấy như Nam Chu, thực ra không cần thiết phải làm sạch bản thân.
Chẳng qua cảm giác để làn nước từ từ chảy qua da giúp cậu suy nghĩ.
Tắm rửa xong, Nam Chu bước chân trần ra khỏi phòng tắm, cậu rút một chiếc khăn tắm, ngồi xuống bên giường.
Nam Chu yên lặng ngồi ở nơi đó, mái tóc đen ướt sững mềm mại rủ bên vai, càng tôn thêm khuôn mặt xinh đẹp của cậu.
Cậu đã sống hơn hai mươi năm cô độc trên trấn Vĩnh Vô, bởi vì ngăn cách với thế giới bên ngoài lâu ngày, lúc cậu im lặng không nói gì vẫn mang khí chất của một thiếu niên.
Nhưng, sau khi ngồi im lặng một lát, dòng suy nghĩ của cậu bị cắt ngang bởi một mùi hương không thuộc về mình.
Tối qua cậu đã ngửi thấy mùi này trên người Giang Phảng.
Mùi trà xanh hơi chát cùng mùi hương gỗ đến từ tự nhiên.
Cậu nằm sấp xuống chăn và gối đầu ngửi ngửi.
Qua một đêm, mùi hương đó đã nhạt đi nhiều.
Nam Chu ngửi và tìm kiếm theo mùi hương đó, cuối cùng cũng tìm được nguồn gốc của mùi hương.
… Thì ra là mùi của hạc ước nguyện trong túi phúc.
Cậu rút con hạc giấy hơi cứng ra, nâng trong lòng bàn tay, ngắm nghía kỹ một hồi, vươn tay kéo kéo chiếc đuôi hạc giấy để chú hạc khẽ vỗ cánh.
Chỉ một món đồ chơi nho nhỏ này thôi cũng khiến cậu vui vẻ, chơi nó một hồi lâu.
Vì thế, sau khi đặt hạc giấy vào trong túi phúc, đầu ngón tay cậu đều là mùi hương thuộc về Giang Phảng.
Bọn họ tiếp tục ở lại như vậy.
Lý Ngân Hàng trước giờ không tin người mình nghi ngờ, tin rồi thì không nghi ngờ, nếu đã lựa chọn thì sẽ đi đến cùng.
Nam Chu cũng đã nói ở tạm trước thì cô sẽ chôn chân tại chỗ.
Chuyện sau này để sau này hẵng nói.
Qua một phen âm thầm quan sát, cuối cùng Lý Ngân Hàng cũng dựa vào trí thông minh của mình để xác nhận một chuyện.
Đồng đội mới của mình là trà xanh, đồng thời cũng phát huy tất cả sở trường của mình để dụ dỗ đồng đội mới còn lại.
Ví dụ như, trong một ngày, Giang Phảng sẽ hẹn Nam Chu đi làm mấy chuyện.
Nhưng sẽ bỏ qua một chuyện nào đó vì đủ loại nguyên nhân khác nhau.
Ví dụ, anh nói sẽ làm bánh hoa quả cho Nam Chu, ví dụ anh nói sẽ kể chuyện của mình cho Nam Chu nghe.
Nói chung đều là chuyện nhất định cần hai người họ mới có thể hoàn thành.
Chờ đến đêm khuya, Giang Phảng sẽ mỉm cười vỗ đầu cậu và nói: “A, quên mất.
Hôm nay mệt quá, để mai hẵng làm.”
… Không chỉ dụ cái dạ dày, còn lẳng lặng hẹn ngày mai sẽ làm những gì, sáng tạo ra “chuyện chưa hoàn thành” để Nam Chu tràn đầy chờ mong vào