***
Lý Ngân Hàng chia sẻ ngay phát hiện này với những người khác.
Sau khi xác nhận, đội Nam Sơn đã biến mất khỏi bảng đội ngũ.
Ngu Thoái Tư hành động thực sự không tiện, lúc nào cũng cần có người chăm sóc.
Không có lý do gì để Trần Túc Phong bỏ anh ta lại.
Ở ngay thời khắc quan trọng mà hai người họ xuất hiện tình huống như thế, chỉ có một khả năng duy nhất.
Ngu Thoái Tư đã không còn nữa rồi.
Để đảm bảo phán đoán của bọn họ không sai lầm, bọn họ mở bảng cá nhân thêm một lần nữa.
Từ trên xuống dưới, từ đầu đến cuối đều không có cái tên Ngu Thoái Tư.
Nam Chu không nói một lời, ngồi khoanh chân suy tư.
Nam Chu thừa nhận, từ sau khi bọn họ bước vào Vạn Vật Hấp Dẫn mới chỉ hợp tác với Ngu Thoái Tư và Trần Túc Phong duy nhất một lần, không thể coi như hợp ý nhau, chỉ có thể coi như có chút quen biết.
Đội ba người Thẩm Khiết có mục đích riêng, tính cách có chỗ khiếm khuyết, dẫu vậy vẫn tương đối đoàn kết.
Đội ba người Tôn Quốc Cảnh làm việc thô bạo nhưng cũng coi như còn có nghĩa khí.
Tạ Tương Ngọc là quỷ ấu trĩ.
Còn đội năm người Thanh Đồng, bất cứ ai gặp được họ đều rất may mắn.
Dịch Thủy Ca là một người nếu như không bất đồng lập trường với anh ta thì ở cạnh rất thoải mái.
Tào Thụ Quang và Mã Tiểu Bùi là đôi vợ chồng ngốc rất biết vị trí của mình.
Thiệu Minh Triết… chưa rõ.
Ký ức trước đây của Nam Chu bị đứt đoạn.
Ký ức sau khi cậu rời khỏi trấn Vĩnh Vô bắt đầu từ trên chiếc xe bus tự động lao nhanh về phía trước.
Quãng đường cậu đi qua đã gặp rất nhiều người.
Nếu như nói Nam Sơn có gì đặc biệt trong đám người thì…
Bọn họ là đội có mục đích rõ ràng nhất.
Mỗi người chơi khi bước vào trò chơi đều được sắp xếp đưa tới trước hồ ước nguyện, hỏi xem có muốn ước nguyện hay không?
Một số người còn chưa hết sợ hãi bèn ước nguyện trò chơi kết thúc ngay tại đó.
Một số người lựa chọn để dành nguyện vọng tới sau cùng.
Thế vậy mà người tính cách cẩn thận đến mức không dám mạo hiểm như Ngu Thoái Tư lại xác định nguyện vọng của mình ngay từ đầu, giống với Nam Chu.
Đối với anh ta, hệ thống ước nguyện của Vạn Vật Hấp Dẫn xuất hiện, thậm chí có thể nói mang tới một tia hy vọng trong cuộc sống u ám vô tận của anh ta.
Vì mục tiêu ấy, anh ta đã cùng Trần Túc Phong đi tới hiện tại với cơ thể tàn tật căn bản không thích hợp sinh tồn trong trò chơi này.
Và cuối cùng, chiếc xe lăn ấy đã dừng lại ở một thời khắc nào đó mà bọn họ không biết, nó đứng yên tại chỗ, không còn đi về phía trước nữa.
Lý Ngân Hàng thất thần:
– Tại sao… có thể như vậy chứ?
Bây giờ Nguyên Minh Thanh đã thay đổi lập trường, dẫu vậy anh ta vẫn là người thuộc không gian đa chiều.
Có thể tinh thần của anh ta đã dần bị ảnh hưởng bởi lớp vỏ bọc yếu ớt bên ngoài, nhưng muốn anh ta đồng tình với sự tử vong của người bình thường thì anh ta không làm được.
Song gặp phải chuyện thế này, anh ta không khỏi đứng ngồi không yên.
Tiếp theo sợ rằng anh ta còn phải ở cạnh Lập Phương Chu một khoảng thời gian không hề ngắn, khó khăn lắm mới lấy được chút lòng tin, không thể vì việc làm của cấp trên mà khiến cố gắng của anh ta thành công cốc được.
Anh ta ổn định cảm xúc, cung cấp thông tin với giọng trần thuật:
– Khi tôi và Đường Tống chờ đợi điều phối, cấp trên đã ra lệnh phải nghĩ cách ra tay với Nam Sơn ở trong phó bản, tránh bọn họ gia nhập vào mọi người, thêm sức mạnh cho mọi người…
Anh ta cố gắng để giọng của mình thành khẩn hơn:
– Tôi cho rằng sau khi mình gia nhập thì bọn họ sẽ không…
Nam Chu ừ một tiếng:
– Chúng tôi biết.
Tính kế các anh cũng chỉ để tránh việc các anh ra tay với hai người họ.
Nguyên Minh Thanh: …
Nam Chu ngẩng đầu nhìn Giang Phảng:
– … Nhưng vẫn chậm một bước.
Nguyên Minh Thanh lựa chọn im lặng.
Lý Ngân Hàng sinh ra chút lòng trắc ẩn:
– Bây giờ chúng ta vẫn còn một vị trí đúng không? Vừa hay Trần Túc Phong cũng đang có một mình…
– Không được.
– Giang Phảng cầm thông tin sòng bạc mà Nguyên Minh Thanh viết, không ngẩng đầu lên, từ chối thẳng thừng – Tích điểm của cậu ta quá thấp.
Lý Ngân Hàng thức thời im lặng.
Nam Chu cũng không nói thêm gì.
Nguyên Minh Thanh lạnh lùng quan sát, cảm thấy đầu óc Giang Phảng rất tỉnh táo, lựa chọn chính xác.
Chẳng qua quá mức lạnh lùng.
Trong mắt anh ta, Lý Ngân Hàng đầu óc hơi ngớ ngẩn và có bệnh thông thường của con người, vừa ngưỡng mộ kẻ mạnh, vừa yếu đuối.
Nhưng cho dù để đoàn kết đội ngũ thì bây giờ cũng nên nói mấy lời dễ nghe chứ?
Trong khi Nguyên Minh Thanh đang lo lắng về chuyện đoàn kết đồng đội, thì tầm mắt ba người Lập Phương Chu chạm nhau giữa không trung.
Nam Chu:
– Bây giờ tích điểm của chúng ta không thể tăng thêm nhiều nữa.
Giang Phảng:
– Những người chơi khác đang nhìn hướng gió.
Nếu ngay từ đầu chúng ta đã kéo dài khoảng cách với Như Mộng sẽ trực tiếp phá vỡ phòng tuyến tâm lý của bọn họ.
Lý Ngân Hàng:
– Hiểu rồi.
Nếu không định kéo Trần Túc Phong vào đội ngay thì nhất định phải nói quyết liệt một chút, để tránh sau khi cậu ấy đi một mình lại bị phía trò chơi nhắm vào.
Nếu mời Trần Túc Phong nhập đội vào giai đoạn này, số tích điểm tăng lên sẽ khiến cho người chơi khác phải suy nghĩ.
Nếu Lập Phương Chu thực sự thắng cuộc sẽ dẫn đến điều tệ hại gì.
Đây là tư duy theo thói quen của con người.
Một khi khiến cho những khán giả im lặng quan sát thấy trước được kết cục, vậy thì bọn họ sẽ càng thêm khó thắng.
Có lẽ Như Mộng cũng đang suy nghĩ tương tự.
Hiện tại nhà sản xuất phải quan tâm đến cảm xúc của cả hai bên.
Một bên là những khán giả không gian đa chiều đã quan sát ra hành vi gian lận của nhà sản xuất và tỏ ra vô cùng bất mãn.
Một bên là những người chơi ở điểm an toàn đang hoang mang không biết phải đứng về bên nào.
Kéo Khúc Kim Sa vốn dĩ có thể giành chiến thắng ở bảng cá nhân vào trong đội đã là nước cờ bất đắc dĩ cuối cùng của nhà sản xuất.
Bọn họ không thể tiếp tục phạm sai lầm, không thể nhét thêm những đội ngũ dự bị vào chỗ trống, làm vậy sẽ càng khiến người ta hoài nghi.
Trong Lập Phương Chu còn một vị trí trống và Như Mộng còn hai, đều là quân bài cuối cùng mà hai bên nắm trong tay, không thể hành động thiếu suy nghĩ được.
Sau khi xác nhận suy nghĩ và ý tưởng của nhau, ba người đồng thời cụp mi.
Giang Phảng gấp tờ giấy thông tin mà Nguyên Minh Thanh viết lại mấy lần, cho vào trong túi.
Nguyên Minh Thanh đang nóng ruột, nhìn thấy động tác của anh thì không khỏi vui vẻ, chuẩn bị đứng dậy đồng thời ân cần hỏi han:
– Đến sòng bạc à?
Giang Phảng mỉm cười hất một gáo nước lạnh lên người anh ta:
– Không, vội vậy làm gì?
Dứt lời, anh mặc kệ Nguyên Minh Thanh đứng đó với khóe môi giật giật, vươn tay vòng qua hông Nam Chu:
– Có muốn nghỉ ngơi một lát không?
Nam Chu chống bàn định đứng dậy:
– Tôi…
Mới vươn được một nửa, cậu chợt đứng hình.
-… Ưm.
Mặc dù khúc nhạc đệm trong mơ kia chỉ tác động lên tinh thần, nhưng cảm giác ngọt chát đan xen lẫn nhau vẫn còn ở lại trong da thịt và hồi ức của cậu.
Giang Phảng thức thời xoa cái eo cứng đờ của cậu, giúp cậu ngồi xuống chỗ cũ:
– Anh đi làm chút đồ ăn trước.
Nam Chu ngồi vững xuống, lựa chọn món ăn:
– Muốn ăn bánh tart.
– Được.
– Giang Phảng đồng ý xong, mỉm cười nhìn sang hai người kia – Hai người muốn ăn gì.
Bọn họ rất thong thả, thong