***
Cửa sổ của Bắc Đẩu Chuyển Hướng thuộc dạng kính một chiều.
Từ ngoài nhìn vào trong, ấn tượng duy nhất mà Bắc Đẩu Chuyển Hướng mang tới cho người ta chính là ngọn đèn sáng không bao giờ tắt, tựa giấy gói kẹo phản xạ ánh sáng mặt trời, dường như mang trong mình vô hạn hy vọng.
Bởi vì chỉ có thể nhìn thấy một góc phồn hoa, cho nên nhìn từ bên ngoài, không ai có thể thấy những giọt nước mắt thảm hại, cầu xin cho mình thêm một cơ hội nhưng lại bị kéo đến một căn phòng tối tăm chờ chết.
Từ trong nhìn ra bên ngoài, chỉ nhìn thấy một màn tối tăm trời đêm của thế giới ngoài kia, màu sắc ảm đạm, lạnh lẽo và thê lương.
Dường như chỉ có Bắc Đẩu Chuyển Hướng mới là nguồn sáng duy nhất của thế giới.
Mà nơi duy nhất có ánh sáng hy vọng này vĩnh viễn giằng co với bóng đêm vô tận ngoài kia.
Rất ít người thích bóng đêm, nhất là trong Vạn Vật Hấp Dẫn, một nơi không biết ngày mai và cái chết, điều nào sẽ tới trước.
Đa số những người chơi bước vào đây đều bị ám thị tâm lý để rồi tham lam chút ánh sáng này, chẳng chịu rời đi.
Người bên ngoài mang theo hoài bão, người bên trong luyến tiếc quang minh.
Vì thế, càng ngày càng có nhiều người như thiêu thân lao vào lửa, bị dụ dỗ đến đây bởi tò mò, mới mẻ và ồn ã.
Lưu luyến quên đường về cho tới khi bị đốt sạch cánh lúc nào chẳng hay.
Nhưng đúng như Lập Phương Chu đã dự đoán, lúc này Bắc Đẩu Chuyển Hướng vắng như chùa bà đanh.
Mặc dù con bạc thèm khát ánh sáng song vẫn tiếc cái mạng còm.
Những con bạc chìm đắm trong bài cửu, mạt chược và tiếng kêu êm tai của máy đánh bạc, khi nghe thấy đội của Khúc Kim Sa bước vào trận chiến cuối cùng giành ngôi đầu bảng thì lập tức ý thức đây không còn là nơi vui chơi nữa, đầu óc cũng tỉnh hơn phân nửa, ngoan ngoãn rời khỏi đây.
Sòng bạc trống trải, chỉ còn vài NPC thuê từ hệ thống cùng với vài người chơi có mối quan hệ làm thuê cho Khúc Kim Sa.
Bọn họ đang căng thẳng cao độ, đứng thành nửa vòng tròn quanh Khúc Kim Sa ở khoảng cách vừa phải, không dám đứng quá xa cũng không dám tới quá gần.
Hai người chơi Như Mộng mặc vest đen, đứng hai bên Khúc Kim Sa chẳng khác nào thần giữ cửa, dàn trận sẵn sàng đợi địch như thể đã sớm biết mấy người Nam Chu sẽ đến đây.
Ngược lại chủ sự Khúc Kim Sa thì đang bưng một tô mì trộn dầu hành nhai từng miếng lớn, thoạt nhìn không có chút áp lực tâm lý nào.
Thấy ba người khách mới đến, Khúc Kim Sa đặt bát xuống, hòa nhã ngẩng đầu hỏi:
– Đến rồi à?
Thái độ thân thiết như đối xử với những người bạn cũ khiến Nam Chu tò mò chớp mắt.
… Quả nhiên con người đúng là một loài sinh vật phức tạp và thú vị.
Giang Phảng chủ động bước lên trên, làm như chuyện trước đây lừa tích điểm của Khúc Kim Sa chẳng hề tồn tại:
– Đang ăn hả?
– Bữa tối.
– Khúc Kim Sa vẫy tay nói – Cậu cũng ăn chút gì nhé?
Giang Phảng:
– Không cần.
Trước lúc đến đây tôi đã ăn rồi.
– Tiếc quá.
– Khúc Kim Sa nhún vai – Tay nghề làm bếp của tôi thực sự không tệ đâu.
Giang Phảng cười:
– Ăn chay à, sao không cho thêm chút thịt?
– Tôi đã thành củ sâm đến nơi rồi, phải giảm mới được.
(Tôi đã thành con tin rồi)
Khúc Kim Sa gắp một đũa to mỳ trộn dầu hành, ăn nhồm nhoàm có vẻ rất ngon miệng:
– Cho thêm chút nấm hương hầm, còn tăng thêm vị thịt.
(Nấm hương hầm: Chỉ bị đuổi việc.)
“Ông ta bị bắt rồi.” – Giang Phảng nói chuyện với Nam Chu qua máy liên lạc tâm linh.
– “Hiện tại chủ của sòng bạc không phải ông ta nữa.”
Nam Chu “ồ” một tiếng ra vẻ hứng thú.
Giang Phảng mím môi cười.
Anh biết Nam Chu đang tò mò điều gì.
Anh cong ngón tay móc vào ngón tay Nam Chu, khẽ lắc ra vẻ làm nũng: “Về sau anh sẽ dạy em nói chuyện kiểu này.”
Đợi Nam Chu gật đầu rồi, Giang Phảng mới tập trung sự chú ý vào sòng bạc trống trải, tiếp tục cuộc trò chuyện:
– Hôm nay ít khách nhỉ.
Miệng Khúc Kim Sa nhét đầy mì, miễn cưỡng cử động lưỡi, “ờ” một tiếng:
– Cũng khá tốt đấy chứ.
Máy móc đều trống, tùy ý chọn.
Giang Phảng khoanh tay cười nói:
– Có muốn chơi lại một ván không?
Khúc Kim Sa còn chưa kịp mở miệng, thành viên Đới Học Lâm của Như Mộng đứng bên cạnh đã khoác vai ông ta.
… Không được.
Là một người sống trong không gian đa chiều, anh ta không hiểu nhiều về bài bạc.
Lịch sử văn hóa của con người phong phú, đủ mọi mặt.
Nhưng từ đầu đến cuối cờ bạc luôn là một môn học kỳ quái và không chính tông.
Nhà sản xuất đề cử đa phần là những nghiên cứu hệ thống pháp luật, xã hội học, tâm lý học, ít có tiếng lóng, quy tắc ngầm nghiên cứu bài bạc hay như những mánh lới của tay già đời.
Những mặt tối kia không hề được lưu hành chính thức.
Bởi vậy, rất khó để người không gian đa chiều đánh giá trình độ cụ thể của Giang Phảng.
Giang Phảng mới chỉ đến Bắc Đẩu Chuyển Hướng một lần, lần đó còn chủ động chơi đòn tâm lý chứ không dựa vào bài để chiến thắng, không nhìn ra cao siêu ở đâu, trò chơi thiếu số liệu cụ thể để tham khảo năng lực cờ bạc của anh.
Thậm chí năng lực cờ bạc được tính toán riêng biệt trên ba thanh năng lực của một người là trộm cắp, lao động, rèn luyện.
Qua công tác thu thập lượng lớn số liệu cho thấy Giang Phảng đã làm việc ở sòng bạc một thời gian dài, khiến Như Mộng không thể không đề cao một trăm phần trăm cảnh giác.
Khúc Kim Sa bất đắc dĩ ngẩng đầu nở nụ cười xin lỗi Giang Phảng.
– Ồ? – Giang Phảng thốt ra một tiếng nghi vấn – Ông chủ Khúc, ông đang định đuổi khách đấy à?
Anh hỏi Khúc Kim Sa, nhưng ánh mắt nhìn thẳng vào hai thành viên còn lại của Như Mộng.
Người đứng bên cạnh Đới Học Lâm là Đới Học Bân.
Theo thiết lập thì hai người là anh em, tướng mạo có phần tương tự nhau, cảm giác xa cách và lịch sự một cách cứng nhắc cũng giống như từ cùng một mẹ mà ra:
– Xin lỗi, hôm nay phải kiểm tra và tu sửa thiết bị, không tiếp khách.
Giang Phảng cười nói:
– Vậy tại sao ban nãy còn thu phí vào cửa của chúng tôi?
Anh quay sang nhìn Khúc Kim Sa:
– Ông chủ Khúc, sòng bạc mở cửa đón khách từ khắp mọi nơi, có quy tắc thu tiền mà không cho chơi ư?
Khúc Kim Sa mỉm cười không nói gì, chỉ dùng đuôi đũa chỉ vào hai người Như Mộng tỏ ý bản thân mình không làm chủ, phải để hai người họ quyết định.
Hai người đồng thời sa sầm mặt, thoạt nhìn dường như đang thực suy nghĩ điều gì.
Qua màn giới thiệu của Nguyên Minh Thanh, Nam Chu đã nắm rõ hai người họ thuộc dạng người thế nào.
Như Mộng – một cái tên rất hay.
Chẳng qua bọn họ chính là đội “hai chiếc bình hoa di động” trong lời đồn.
Tên làm sao người làm vậy, tướng mạo thì vô cùng đẹp nhưng tính tự chủ trong trò chơi khá thấp.
Ưu điểm: hoàn toàn nghe lời.
Khuyết điểm: không có đầu óc.
Nam Chu đặc biệt lưu ý đến bọn họ cũng có lý do của riêng mình.
Lúc hai “người” đó không nói chuyện, không để lộ cảm xúc của mình thì đều thuộc kiểu người ít nói lạnh lùng tiêu chuẩn, cực giống Nam Chu.
Quá trình trưởng thành của Nam Chu và bọn họ ngược chiều nhau tựa như soi qua một tấm gương.
Nam Chu là nhân vật hư ảo, dưới ngòi bút của tác giả, Nam Chu nhận được năng lực học tập tri thức nhanh chóng.
Tuy khác cách thức nhưng đều có chung chức năng giống như những người không gian đa chiều được tải tri thức vào não bộ.
Phương hướng cậu trưởng thành tương phản với đám người không gian đa chiều kia.
Ngay từ đầu, cậu là một trang giấy trắng giống như bất cứ đứa trẻ nào lớn lên trong hoàn cảnh bình thường.
Cậu sống trong một môi trường ngôn ngữ chỉ có thể tiến hành những màn đối thoại cố định, còn có một số sách vở sơ cấp.
Cậu tự mình lần mò sờ so,ạng trong hoàn cảnh sống gay go, dần dần xuất hiện nhận thức mơ hồ về thế giới này, sau đó thông qua đọc sách, dần dần xây dựng thế giới tinh thần và nhân cách của riêng mình.
Người thuộc không gian đa chiều từ khi sinh ra đã có một bộ óc nắm giữ đủ tri thức, sau đó chậm rãi bước ra ngoài thực tế dựa vào nền tảng kiến thức cơ bản ấy, rèn giũa ra nhân cách của riêng mình.
Một số người dừng bước ngay khi bước vào thực tế, cho rằng số tri thức ấy hoàn toàn đủ dùng cho nên về căn bản bọn họ có tính cách của trẻ con, bận sa vào hưởng lạc chứ không màng kết quả.
Chỉ cần bản thân cảm thấy vui trong quá trình trải nghiệm và hưởng thụ là được rồi.
Điển hình là đôi vợ chồng ngốc kia.
Một bộ phận người rèn luyện ra nhân cách của chính mình, hơn nữa có thể vận dụng tri thức ở một mức độ nhất định, có năng lực tìm hiểu với tri thức mới.
Dù sao một người thuộc không gian đa chiều, muốn nắm bắt tâm lý và điểm yếu của con người đồng thời lợi dụng nó cũng không phải chuyện đơn giản.
Đây chính là Đường Tống và Nguyên Minh Thanh, cũng là nguyên nhân bọn họ được hệ thống tiến cử.
Một bộ phận người sau một khoảng thời gian ngắn bước vào thực tế đã vứt bỏ tư duy của mình.
Bởi vì những con người kia phải mất cả một đời cùng cực để theo đuổi tri thức lý tính, còn bọn họ thì chẳng phải làm gì, từ khi cất tiếng khóc chào đời, bọn họ mở mắt ra đã có những tri thức ấy rồi.
Chính vì ngay từ đầu có được tri thức quá dễ dàng, mọi người xuất phát từ cùng một điểm, người có thể đột phá đã không nhiều, muốn vượt giai cấp, có được thành tựu thì phải bỏ ra nỗ lực gấp cả nghìn lần người bình thường.
Cho nên bọn họ đành mặc kệ tất cả, chỉ nằm đó không thèm phấn đấu, không suy nghĩ cũng có thể nhận được kết quả không tệ.
Dần dà, bọn họ quen nghe tất