***
Nụ cười của Khúc Kim Sa chưa từng thay đổi, trong lòng thầm nghĩ: Tìm chết.
Ông ta không hề khuyên can với hành động này mà ngược lại còn vòng về quầy bar, tự rót cho mình một cốc rượu.
Đây là rượu mà ông ta thích nhất, trước nay đều không nỡ uống.
Uống trong tình huống thế này mang tới cho ông ta một cảm giác rất đặc biệt.
Làm một đồng đội, Đới Học Bân cảm thấy chuyện này rất không ổn.
Ban nãy Nam Chu và em trai mình đồng thời quay ra giải thưởng chú hề, đồng thời nhận được 1000 chip thưởng.
Cuối cùng, dưới sự trợ giúp của 1000 chip này, Nam Chu có 129 chip được đẩy ra và Đới Học Lâm nhận được 136 chip.
Hắn không hiểu, tại sao trong điều kiện có lợi như vậy mà Đới Học Lâm từ bỏ máy số 3, nhất định phải chọn máy số 2.
Nhưng hắn cũng không định đi hỏi Khúc Kim Sa.
Giống như em trai mình, hắn cũng không tin tưởng lời từ một con buôn như Khúc Kim Sa.
Đới Học Bân vội bước lên, kéo chiếc ghế bên cạnh Đới Học Lâm ngồi xuống:
– Tại sao tự dưng lại đổi máy.
Đới Học Lâm chỉ tập trung nhét chip vào trong máy:
– Đừng làm phiền đến em.
Đới Học Bân vươn tay bịt khe nhét chip.
Động tác nhét chip liên tục của Đới Học Lâm bị cắt ngang, hắn không khỏi tức giận trừng mắt nhìn anh mình:
– Làm gì đấy?!
Đới Học Bân kéo hắn rời khỏi máy, ra tới một góc sòng bạc.
Hắn muốn mở cuộc họp nho nhỏ với người em trai trạng thái tinh thần rõ ràng đang có vấn đề này.
Đi đến một nơi yên tĩnh, Đới Học Bân lập tức đưa ra nghi vấn mà người ngoài cuộc nhìn thấy vô cùng bình thường:
– Nam Chu vẫn luôn chơi chiếc máy này, nếu như có thể thắng thì cớ gì cậu ta lại đổi vị trí, nhường chỗ này cho em?
Ngoài dự đoán của hắn, mặc dù Đới Học Lâm rất nóng nảy nhưng cũng có suy nghĩ của riêng mình về chuyện đổi máy.
– Tổng cộng có ba chiếc máy, chắc chắn tỉ lệ của nó sẽ không giống nhau.
– Nam Chu đã chơi cả đêm qua, khẳng định đã có kết luận về tỉ lệ của mỗi máy.
– Nếu cậu ta đã cố ý chọn chiếc máy số 1 có tỉ lệ cao thứ hai, để trống chiếc máy số 2 có tỉ lệ cao nhất, sau đó câu kết với đồng đội của chúng ta, dụ em chọn chiếc máy số 3 có tỉ lệ thấp nhất thì sao?
Đới Học Bân nhất thời nghẹn họng.
Quả thực điều này cũng rất hợp lý.
Hắn đã từng nghe Đới Học Lâm nói, tối qua Nam Chu và Khúc Kim Sa đã tiếp xúc gần với nhau, không thể loại trừ khả năng bọn họ đã giao dịch bí mật gì đó.
Đới Học Bân đề nghị:
– Để anh đi lựa lời nói với Khúc Kim Sa…
– Tìm ông ta? Ông ta có chịu thừa nhận không? – Đới Học Lâm khinh thường – Nếu ông ta đủ thành thật với chúng ta thì ngay ngày đầu tiên đã không thử dùng ngôn ngữ kỳ quái giao lưu với Giang Phảng rồi.
Đới Học Lâm nhìn về phía Khúc Kim Sa:
– … Hơn nữa, nếu em thực sự phạm sai lầm lớn, Khúc Kim Sa nên cản em lại chứ không phải chạy đi uống rượu.
Hắn đưa ra kết luận:
– Rõ ràng ông ta đang chột dạ.
Hai anh em dần thống nhất một ý kiến, anh trai đã bị em trai mình thuyết phục, hai người cất bước quay về trước máy đẩy tiền, vừa mới quay đầu sang, cả hai đều sững người.
… Nam Chu đã ngồi trước máy số 2, đặt hộp chip trên đùi, ánh đèn màu bao phủ lên cả cơ thể biến cậu thành tờ giấy gói kẹo cầu vồng.
Đới Học Lâm bước lên trước, cau mày:
– Cậu làm gì đấy?
Nam Chu hỏi:
– Anh vẫn muốn dùng máy này à?
… Cậu ta quan tâm chuyện này làm gì?
– Anh đã cho bao nhiêu chip vào đây rồi? – Nam Chu nói – Tôi cũng muốn chọn nó.
Anh đã cho vào đây bao nhiêu chip, tôi có thể trả cho anh.
Thấy phản ứng của cậu quá đáng ngờ, Đới Học Lâm mừng thầm, hắn khẽ hếch cằm, kiêu căng nói:
– Nhường cho cậu? Được thôi.
Hắn dựng thẳng ba ngón tay lên:
– Tôi đã cho vào đó 50 chip, nếu muốn đổi, cậu phải đưa cho tôi gấp 30 lần, cậu có chịu không?
Nam Chu sững người trước sự kháng cự và thù địch thể hiện trong lời Đới Học Lâm nói, thoạt nhìn vẻ mặt cậu rất vô tội:
– … Tôi chỉ hỏi vậy thôi.
Đới Học Lâm liếc xéo Nam Chu bằng nửa con mắt:
– Nếu cậu không đưa thì có thể đứng dậy khỏi máy của tôi được rồi đấy?
Nam Chu nói với giọng vô cùng chân thành:
– Có lẽ chiếc máy này có vấn đề đấy.
Cậu càng tỏ ra quan tâm, Đới Học Lâm càng muốn cười lớn.
Hắn cất giọng trêu chọc hỏi ngược lại:
– Ồ? Nếu có vấn đề, tại sao cậu còn ngồi vào đây?
– Tối qua tôi đã lãng phí rất nhiều thời gian với nó.
– Nam Chu né tránh đáp án – Tôi…
Đới Học Lâm quay đầu cao giọng với Khúc Kim Sa đang ngồi trước quầy bar:
– Ông chủ Khúc, cậu Nam đây nói đạo cụ của sòng bạc Bắc Đẩu Chuyển Hướng có vấn đề, ông có gì giải thích không?
Khúc Kim Sa ngồi từ xa đáp lại:
– Không đâu, cậu Nam cứ yên tâm đi.
Máy móc đều bình thường.
Chẳng phải tối qua tôi đã thử rồi hay sao?
– Nghe thấy gì chưa? – Đới Học Lâm quay đầu nhìn Nam Chu – Cho dù tốt hay xấu, lỗ hay lãi do bản thân chứ không phải do máy.
Bây giờ mời cậu rời khỏi máy của tôi.
Nam Chu ngoan ngoãn chuyển chỗ.
Từ nãy đến giờ Đới Học Lâm chỉ toàn rước bực vào người, thấy cậu răm rắp nghe theo như vậy mới cảm thấy vui vẻ hơn chút.
Dẫu vậy, sau khi xác định hướng đi của Nam Chu, sắc mặt Đới Học Lâm thoáng thay đổi.
Cậu ôm hộp chip của mình, không về máy số 1 mà ngồi sang máy số 3.
Đới Học Lâm nháy mắt cảm thấy vô cùng ngạc nhiên:
– Cậu….
Nam Chu kẹp một chip trong tay, đang định nhét vào khe đút chip của máy ba.
Thấy Đới Học Lâm muốn nói gì đó, cậu quay sang, ánh mắt vẫn trong trẻo như vừa rồi:
– Sao thế, muốn đổi về à?
Trái tim vốn còn có thể coi như bình tĩnh của Đới Học Lâm tức thì gợn sóng.
… Chuyện quái gì thế này?
Lẽ nào máy số 2 không phải máy có tỉ lệ cao nhất?
Khúc Kim Sa đã nói “Đừng chọn máy số 2”.
Lẽ nào ông ta nói thật chứ không phải lời dụ dỗ mình chọn máy số 3 có tỉ lệ thấp hơn?
Vậy thì, máy số 2 chính là máy rác rưởi không thể chọn ư?
Không, lẽ nào đây lại là một cái bẫy?
Nam Chu cố ý nói máy số 2 có vấn đề, rồi cố ý chọn máy mình vừa mới chơi xong, phải chăng vì muốn mình nảy sinh dao động, vứt bỏ chiếc máy số 2 thực sự có tỉ lệ cao nhất?
Trong lúc Đới Học Lâm đang hỗn loạn, Nam Chu đã dùng hành động thực tế để chứng minh quyền sở hữu với chiếc máy số 3.
… Cách.
Âm thanh nuốt đặc biệt của máy móc chỉ vang lên khi có chip rơi vào trong máy.
Đới Học Lâm mở to mắt nhìn Nam Chu đổi cách chơi.
Hệt như cách hắn đã từng chơi, Nam Chu cũng trút hết 100 chip vào trong máy.
Giống như vừa mới đây thôi hắn còn làm, cậu thả lỏng cơ thể, không thực hiện bất cứ thao tác nào, chỉ nhìn chằm chằm 100 chip rơi xuống.
…Nam Chu bắt đầu thêm chip rồi ư?
Cậu ta đang tự tin, hay đang đưa ra tín hiệu uy hiếp nào đó?
Đới Học Lâm càng nghĩ càng thấy căng thẳng, cảm giác sợ hãi lan ra trong lòng, vài giọt mồ hôi nóng chảy dọc từ trên trán xuống.
Rốt cuộc máy số 2 là chiếc máy báu vật Nam Chu cố ý để dành cho hắn hay chỉ đơn thuần là một chiếc bẫy?
Hắn cụp mi, không nghĩ sâu thêm, nhét từng chip trong tay vào trong máy.
Dẫu vậy, tay và tim của hắn đều rất khó giữ bình tĩnh.
***
Thấy Nam Chu tung chiêu ảo nhưng rồi cuối cùng chiếm mất máy số 3, Đới Học Bân cũng thầm hoảng loạn.
Hắn cố ý đến hỏi Khúc Kim Sa.
Dẫu vậy, lời ông ta nói có bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả, hắn cũng không biết rõ nữa.
Trong sòng bạc, áp lực bỗng dưng lan tràn khắp bầu không khí.
Mà lúc này đây, Khúc Kim Sa đáng lẽ phải bị vây trong trung tâm của bão lốc lại ngồi vững vàng trên núi xem hổ đấu.
Mãi cho đến khi một câu giọng Ôn Châu nhẹ nhàng từ sau lưng truyền tới:
– Ông chủ Khúc, rốt cuộc máy số hai có tỉ lệ bao nhiêu?
Khúc Kim Sa: …
Chén rượu phẳng lặng của Khúc Kim Sa chợt loang ra một vòng sóng lớn.
… Cách dọa người của hai người này thật sự giống nhau, đều thích đột ngột nói chuyện sau lưng người khác.
Hắn quay đầu, mỉm cười, nói với giọng Ôn Châu:
– Chuyện này không nói được.
Giang Phảng lấy một chiếc cốc mới, thành thạo dùng khối băng trong tủ làm lạnh cốc, tự ý lấy chai rượu bảo bối Khúc Kim Sa giấu kín ra, hào phóng rót cho mình một cốc.
Trong quá trình tiếp xúc ở cự ly gần, Khúc Kim Sa ngửi thấy mùi thơm ngọt của bột hạnh nhân thoang thoảng trên đầu