***
Khúc Kim Sa chếnh choáng say, buông chiếc cốc trong tay xuống.
Ngoại trừ tiếng vang đế cốc chạm vào quầy rượu hơi lớn ra, biểu cảm của ông ta không biến hóa gì nhiều, nhưng trong lòng không nén nổi cơn kích động cuồn cuộn.
Điên rồi sao?
Thân làm ông chủ, ông ta là người biết rõ chiếc máy số 2 đểu nhất trong ba máy.
Ngay từ đầu ván cược, Khúc Kim Sa đã không muốn thắng, chỉ muốn thua trong hòa bình.
Hành động hoang đường của Nam Chu hoàn toàn phá vỡ kế hoạch của ông ta.
Ông ta lẳng lặng quay sang hỏi Giang Phảng đứng cạnh:
– Tại sao phải đổi chỗ?
Giang Phảng vừa mới vào bếp một chuyến, bày biện tỉ mỉ những chiếc bánh Macaron với làn váy rủ xoăn sóng xinh đẹp đã nướng ngon lành.
Nghe vậy, Giang Phảng thoải mái nhún vai:
– Tôi không biết.
Ngoài miệng Khúc Kim Sa cười cười, trong lòng thì không:
– Cậu không nóng ruột à?
Giang Phảng không đáp lại câu châm chọc của Khúc Kim Sa, uống hết rượu màu hổ phách trong cốc, còn rót thêm vào chiếc cốc đã hết của ông ta.
Nhân lúc đứng gần nhau hơn, Giang Phảng khẽ thì thầm vào tai ông ta.
– Ông chủ Khúc, đừng nhìn tôi như thế, thực ra tôi không có hứng thú gì với việc thắng thua đâu.
– Thua thì thua, thắng thì thắng, nếu tôi quan tâm đến những thứ này thì những năm qua tôi đã không sống nhạt nhẽo đến vậy.
Đối với tôi mà nói, tôi đã thắng được thứ mình muốn thắng nhất rồi.
– Cho nên trò chơi này có kết thúc hay không, do ai kết thúc, tôi đều chẳng quan tâm.
Khúc Kim Sa nâng cốc rượu, bỗng dưng cảm thấy mờ mịt với lời tâm sự đột ngột của Giang Phảng.
– Phải chăng ông cũng giống như rất nhiều người hy vọng chúng tôi thắng đã hiểu lầm gì đó rồi? Ông cảm thấy Nam Chu có thể được hai con người chúng tôi thuần hóa, cho nên chúng tôi đáng tin chứ gì?
– Thực ra không phải như vậy?
– Bởi vì Nam Chu cũng có suy nghĩ của riêng mình, ngay từ đầu cậu ấy đã không ghét ai, cậu ấy muốn thắng, muốn ước nguyện, cho nên tôi mới có lập trường như bây giờ.
Nếu không có cậu ấy, tôi chẳng quan tâm gì hết.
– Cho nên, đối với tôi mà nói, chỉ cần cậu ấy chơi vui là được.
Tôi không quan tâm ông đứng về bên nào, mong ông đừng quấy rầy cậu ấy chơi.
Nói xong những lời này, Giang Phảng duỗi cơ, dáng vẻ vẫn xinh đẹp dịu dàng như trước.
Anh khách sáo ấn ngực, cúi người chào theo kiểu phương Tây.
Sau đó bưng đĩa lên, cất bước rời khỏi.
Khúc Kim Sa ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Giang Phảng, đờ đẫn một hồi ông ta mới miễn cưỡng bật cười một tiếng.
Đối với những người chơi như bọn họ mà nói, có lẽ đây mới là điều đáng sợ thực sự.
Kỳ thực lương tâm của những người bọn họ gửi gắm cũng chỉ bạc bẽo đến vậy mà thôi.
Chưa biết chừng Boss đang chạy trốn mà bọn họ hoài nghi mới chính là người cứu vớt bọn họ.
Kỳ diệu hơn, chắc hẳn Nam Chu cũng biết Giang Phảng là người như thế.
Nhưng bởi vì Nam Chu không phải con người cho nên cậu cũng chẳng quan tâm gì nhiều.
Nam Chu hiểu và tôn trọng tất cả mọi thứ của Giang Phảng, bao gồm cả những bí mật tối tăm trong lòng anh.
Còn Giang Phảng kiếm tài nguyên cho Nam Chu, để cậu hưởng thụ cảnh tượng phồn hoa, phóng túng chưa từng có.
Vốn dĩ Khúc Kim Sa định đi tới nghiên cứu kỹ bí mật ẩn giấu trong chiếc máy số 2, song Giang Phảng đã cảnh cáo, ông ta tạm thời bỏ qua tâm tư này, suy nghĩ về một chuyện khác.
Giang Phảng thuộc dạng động vật máu lạnh có thói quen đi một mình, thường từ chối tất cả, làm thế nào mà Nam Chu có thể khiến cho Giang Phảng nhận rõ được lòng mình?
Khúc Kim Sa cảm thấy hứng thú với điều này hơn
***
Sự lựa chọn của Nam Chu thành công khiến Đới Học Lâm phải suy nghĩ.
Thế nhưng khi phát hiện ra Nam Chu liên tiếp thất bại giống hệt như khi mình ngồi ở máy số 2, trạng thái tâm lý của hắn mới từ từ ổn lại.
Tại sao Nam Chu phải cố chấp với máy số 2 làm gì, rốt cuộc cậu ta có kế hoạch gì đây, Đới Học Lâm không hiểu rõ.
Hắn chỉ biết, Nam Chu dùng cách thô bạo của hắn, nhét liền một lúc cả trăm chip vào, sau đó chẳng thao tác gì thêm, yên lặng nhìn chằm chằm những con chip chuyển động trên màn hình.
Trong vòng bốn mươi phút, Đới Học Lâm lại quay ra thêm một giải chú hề, hơn nữa còn là giải đặc biệt hai chú hề nối tiếp nhau.
Chip trong thùng của hắn nháy mắt vượt qua Nam Chu 200 chip.
Cuối cùng thì hắn cũng có thể thoải mái tinh thần thở phào một hơi, vận động đại não vô cùng linh hoạt được kímch thích bởi hưng phấn và đưa ra một phán đoán tỉnh táo.
Nam Chu đang muốn lừa hắn.
Lời của Khúc Kim Sa rất đúng, máy số 2 chắc chắn là máy tệ nhất.
Nam Chu muốn tỏ ra vô cùng quan tâm tới máy số 2, lừa hắn ngồi vào máy đó.
Thật tức cười, e rằng Nam Chu còn chưa biết tiểu xảo của mình đã bị người ta nhìn thấu, vẫn còn trưng ra gương mặt bình tĩnh quyết chiến với máy số 2.
Làm như bây giờ Bắc Đẩu Chuyển Hướng có lập tức sập cũng không thể khiến tâm trí cậu mảy may dao động.
Suy đi tính lại, cậu đã thay đổi giữa ba chiếc máy này tổng cộng mười ba tiếng có dư.
Vòng ánh sáng nhiều màu sắc chuyển động kia vẫn không đổi, chỉ có thứ tự máy thay đổi.
Ánh mắt cậu sạch sẽ trong veo chẳng nhìn thấy đáy, hàng mi dài đổ phủ lớp bóng mỏng manh xuống mắt, giống như một tăng nhân nhập định.
Ba phút nữa, chính là lúc Bắc Đẩu Chuyển Hướng bắt đầu mở cửa.
Sự thất bại của ngày hôm qua khiến mọi người mất sạch hi vọng với Như Mộng.
Trên thực tế, kế hoạch Như Mộng vạch ra ngay từ đầu đã thất bại.
Nếu bọn họ chiếm ưu thế, hoặc hai bên miễn cưỡng hòa nhau, có lẽ những người chơi bình thường còn chủ động tham gia vào ván cược này giúp Như Mộng một tay vì bọn họ vẫn giữ thái độ nghi ngờ đối với Lập Phương Chu.
Nhưng bỗng dưng xuất hiện khoảng cách quá lớn khiến những người kia bị đánh một đòn nặng nề, từng người chùn bước, không ai còn dám có ý định hiến thân cho chiếc động không đáy này.
Giả sử như bây giờ vẫn còn đang ở thế giằng co với Nam Chu, có lẽ Đới Học Lâm sẽ lo lắng một phen.
Dẫu vậy ngay hiện tại, hắn đã chiếm ưu thế, hơn nữa còn là ưu thế cực lớn.
Hắn không quan tâm, thậm chí còn vui vẻ tới mức muốn hét lên.
Lật ngược tình thế trong bước đường cùng là thế nào?
Tự tìm đường chết là thế nào?
Trạng thái tâm lý tốt hơn, hắn cảm thấy vận may của mình cũng theo đó tốt hơn nhiều.
Âm thanh từng chip rơi từ bờ vực xuống, đáp vào trong xô đựng chip bằng hợp kim vang bên tai là khúc hòa tấu hay nhất thế gian này.
Đới Học Lâm chơi vui tới mức cả người ướt đầm mồ hôi, căn phòng điều hòa chậm rãi thổi khô đi, vải áo lạnh lẽo dán vào người hắn.
Trải qua hai trận đánh lớn, lúc này đây, lần đầu tiên hắn cảm thấy niềm vui trong cờ bạc.
Chút ngọt đầu lưỡi khiến hắn quên mất bản thân số tiền khổng lồ mà hắn trút vào so với mấy trăm chip ít ỏi, hoàn toàn một đi không trở lại.
Máy đẩy tiền chính chẳng khác nào một vực sâu không đáy đích thực.
Nhưng cái đó có gì quan trọng đâu?
Đích thân Nam Chu đã đưa ra quy tắc, chỉ cần cuối cùng ai nhận được nhiều chip hơn thì người đó có thể thắng năm lần vốn đã bỏ ra.
Chỉ cần có thể thắng được Nam Chu là hắn vui rồi!
Hắn quơ chiếc xô đựng chip trống không về bên cạnh như thể khoe khoang, suýt thì đụng vào cánh tay Nam Chu.
Đới Học Lâm vô cùng phấn chấn, cả người lơ lửng như sắp bay lên:
– Anh, anh lấy thêm chip cho em!
Bởi vì thả lỏng tinh thần, thậm chí hắn còn nhân lúc rảnh rỗi bắt chuyện với Nam Chu mấy câu.
Hắn nói với vẻ thờ ơ:
– Cậu thích chiếc máy này đến vậy à?
Nằm ngoài dự đoán của Đới Học Lâm, Nam Chu đáp lại hắn:
– Ừ.
Đới Học Lâm cảm thấy thú vị bèn tiếp tục cuộc đối thoại:
– Tại sao?
Nam Chu đáp:
– Chiếc máy này tốt nhất.
Đới Học Lâm cười nhạt:
– Vậy tại sao ngay từ đầu cậu không dùng?
Nam Chu nhìn chằm chằm màn hình, không quay sang nhìn hắn, chỉ nói qua loa:
– Ồ, sợ anh phát hiện ra nó rất tốt.
… Đến bây giờ mà vẫn còn diễn được.
Đới Học Lâm cảm nhận được sự vùng vẫy trước khi chết trong cuộc đối thoại này.
Chơi loại máy móc như máy đẩy tiền suốt mấy tiếng đồng hồ liền, cho dù không hiểu hết những kỹ xảo bên trong, cũng hiểu được đến bảy tám phần.
Hắn nhìn ra, từ khi Nam Chu ngồi lên chiếc máy này, chiếc máy bắt đầu điên cuồng nuốt sạch chip của cậu, nhưng chỉ phun ra số chip ít ỏi, rõ ràng cậu đã hụt mất tiền vốn.
Hắn cất giọng châm chọc:
– Vậy cậu nhất định phải trông chừng thật tốt nhé, đừng nhường nó cho bất cứ ai.
Nam Chu nói:
– Anh nói đúng.
Đới Học Lâm chỉ thuận tiện nói với Nam Chu kế hoạch của cậu không thể dùng được nữa đâu.
Ai ngờ đâu Nam Chu thực sự dính chặt lấy chiếc máy số 2 không rời một bước, không tiếc cho vào cả đống chip lớn, thậm chí gần như phát điên.
Cậu ta còn bất chấp hơn bản thân Đới Học Lâm ban nãy, đút chip vào ngày càng nhiều.
Ban đầu là 100 chip, sau đó lên đến 200, 300.
Dù sao mỗi lần ô di động chỉ có thể chứa một số lượng chip có hạn, lên đến 20 chip sẽ không thể chứa thêm nữa.
Nam Chu nhét liền một mạch nhiều chip như thế, tuy rằng mỗi ván đều có thể vào hơn 20 chip, nhưng trên thực tế đã lãng phí một lượng lớn vốn không nên lãng phí.
Song, tỉ lệ không chiều theo mà liên tục trêu đùa cậu.
Chip trút xuống ồ ạt, rồi biến mất từng đống lớn.
Cậu không chớp mắt lấy một cái, y hệt một người máy xinh đẹp, không có tình cảm, không có suy nghĩ, không ngừng lặp đi lặp lại những động tác máy móc đã được lập trình sẵn.
Hành động của Nam Chu khiến Nguyên Minh Thanh lúc thì cảm thấy buồn cười, lúc thì cho rằng cậu có bản lĩnh gì thật, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch chẳng chịu nằm yên.
Hôm nay sòng bạc vừa mở cửa đã lục tục có vài ba khách đến, mang tới khoản thu ít ỏi cho Bắc Đẩu Chuyển Hướng.
Khoản tiền vào ít ỏi đó nhanh chóng bị đổi thành chip nhét vào trong máy đẩy tiền.
Những người này tới đây cũng vì có nhiệm vụ, bọn họ không quấy rầy ván cược, chỉ đứng từ xa ló đầu nhìn và lặng lẽ thông báo tình huống trận đấu trên kênh thế giới.
Đội dự bị “Cầu Vồng” cũng trà trộn trong đám người này.
Theo chỉ thị