***
Người đàn ông mặc áo đuôi tôm được kéo lên, thở hồng hộc, cổ họng đau đớn.
Ông ta nhìn thẳng Nam Chu, nhất thời không nói được nên lời.
Nam Chu cũng không cho ông ta thời gian để cầu cứu hoặc suy nghĩ lời nói dối.
Cậu giẫm thẳng lên mũi chân người đàn ông mặc áo đuôi tôm.
Áo đuôi tôm trượt chân, cả cơ thể một lần nữa treo lơ lửng bên ngoài cầu.
Chỉ có cà vạt chất liệu tốt quấn chặt quanh đầu ngón tay Nam Chu nối với đường sống duy nhất của ông ta.
Đáng tiếc, đây vừa là cơ hội sống, vừa là đường chết.
Tay vịn cầu treo làm bằng chất liệu gỗ, qua năm tháng phơi mình ngoài gió núi, đã chẳng thể gánh chịu được sức nặng của hai người đàn ông trưởng thành trong thời gian dài.
Dòng sương mù chậm rãi chuyển động, vực sâu vốn dĩ không nhìn thấy đáy càng kéo dài vô tận.
Hai người đang đứng trên một cụm mây nhỏ, vật duy nhất ở bên cạnh chỉ có cây cầu cũ kỹ này.
Cót két…
Cót két…
Khung thép, ván gỗ, dây thừng quấn lấy nhau vang lên cót két.
Tiếng gầm khẽ từ khung thép, tiếng ván gỗ kêu gào, tiếng dây thừng rung lắc, hòa lẫn vào nhau thành vô số âm thanh đòi mạng, kèm theo cả tiếng trống ngực dồn dập, càng thêm chấn động tâm can.
Suy nghĩ của Nam Chu rất đơn giản.
Đây là NPC trong phó bản, nếu như đã có trí tuệ thì chắc chắn sẽ sợ chết.
Để khống chế áo đuôi tôm tốt hơn, cậu giữ trạng thái lơ lửng không cao không thấp.
Nửa cơ thể Nam Chu vượt qua lan can, gần như treo trên không trung.
Khi đối diện với cái chết, sức lực của con người lớn không tưởng, áo đuôi tôm dùng hết sức lực bản thân vùng vẫy khỏi cái chết để tìm một đường sống dưới tay Nam Chu.
Nhưng trước mặt ông ta là Nam Chu.
Đối diện với vực sâu hun hút, cơ mặt của cậu chẳng cử động chút nào.
Nam Chu kiên nhẫn treo người tới sống dở chết dở mới kéo lên.
Cậu hỏi:
– Còn nhớ tôi vừa hỏi gì không?
Nam Chu nắm thời gian rất chuẩn, vừa vặn khi áo đuôi tôm không còn sức lực song chưa tới mức mất đi toàn bộ lý trí, ký ức và tư duy.
Áo đuôi tôm chịu khổ một lần rồi nên ông ta biết, nếu mình còn lằng nhằng nữa, ông ta sẽ lại bị đạp thẳng xuống, chịu nỗi đau khổ gần một phút chẳng thể hít thở.
Nửa người trên của ông ta bị Nam Chu khống chế, treo lơ lửng trên không trong tư thế nghiêng một góc bốn mươi lăm độ, toàn thân chỉ có một phần ba bàn chân có thể chạm vào ván gỗ.
Bản năng sống sót khiến mũi chân của áo đuôi tôm quặp chặt ván gỗ qua lớp giày da.
Ông ta còn không có thời gian hét lên cầu cứu, nhân cơ hội khôi phục năng lực hô hấp cơ bản, ông ta hét lên xé họng:
– Khụ khụ khụ… đích thị ngài Công tước còn nói!
Trong lúc hoảng hốt và thời gian có hạn, áo đuôi tôm vừa không ngừng ho sù sụ vừa nói hết những chuyện mà mình biết.
Cho dù những chuyện này có phải Công tước yêu cầu ông ta chuyển lời hay không.
– Công tước nói, bác sĩ Rod không đề nghị ngài làm phẫu thuật đáng sợ kia, bởi vì quá nguy hiểm hơn nữa cũng là trái lẽ thường.
Làm như vậy sẽ vấy bẩn món quà mà Thượng Đế ban tặng cho thế nhân, nhất định sẽ bị Thượng Đế nguyền rủa.
– Nhưng ngài bằng lòng mạo hiểm vì ngài Keith, chỉ vì sợ ngài Keith không vui.
– Từ nhỏ công tước của chúng tôi đã thế rồi, ngài ấy rất hay nghĩ cho người khác.
Ngài Keith là con trai của thầy Delos – thầy của Công tước, ngài Keith yêu cầu Công tước không được phép làm chuyện gì, dẫu cho Công tước có phải chống chọi với cơ thể đau đớn cũng sẽ không làm…
– Công tước nói, ngài Keith chịu suy nghĩ lại, ngài ấy thực sự rất vui.
– Công tước nói, ngài ấy thực sự rất muốn đi xem cự đà, cho nên ngài ấy sẽ cố gắng chữa bệnh.
– Công tước nói, hi vọng có thể sớm gặp mặt mục sư…
Dựa vào một loạt những lời nói lộn xộn không theo thứ tự của áo đuôi tôm, Nam Chu khó hiểu nhíu mày.
Cậu có thể nhận ra vị Công tước trẻ tuổi được thừa kế kia rất có khả năng lớn lên cùng với mục sư ở mảnh đất này.
Quan hệ của bọn họ không phải thân bình thường.
Bọn họ là bạn bè, có thể chết vì đối phương.
Cho nên để cứu sống bạn mình, Keith sẽ làm những gì?
Để bản thân được sống, vị Công tước “luôn nghĩ cho người khác” này sẽ hành động thế nào?
Theo lời áo đuôi tôm nói, Công tước dự định làm phẫu thuật để chữa bệnh não của mình.
“Nguy hiểm.”
“Đáng sợ.”
“Trái với lẽ thường”
Phẫu thuật nào có thể thỏa mãn tất cả những tính từ này…
Nam Chu nghĩ, lẽ nào Công tước định làm phẫu thuật thay não, chỉ một lần thôi nhưng có thể giải quyết triệt để vấn đề về não của hắn?
Và nguyên liệu não tới từ đồng đội của bọn họ.
Tại sao tự dưng Công tước lại nhắc tới “bác sĩ Rod” làm phẫu thuật cho mình.
Nam Chu lần theo manh mối, vẽ ra hướng đi của nội dung phó bản.
Ở ngày thứ tư bọn họ bước vào phó bản này, Công tước phát bệnh, không thể hoàn thành nhiệm vụ giao thư.
Biết được tình trạng bệnh của Công tước tồi tệ hơn, mục sự âm mưu giở trò cũ, muốn kéo một mình Nam Chu vào trong văn phòng.
Không biết rõ ông ta có mục đích gì nhưng nhất định sẽ không phải chuyện gì tốt cả.
Nếu Keith muốn ra tay, vậy thì ngoại trừ phản kháng, Nam Chu không còn cách đối phó nào hợp lý hơn.
Vì thế, Nam Chu đã khống chế Keith.
Mọi người bắt đầu lục soát nhà thờ.
Căn gác xép tối tăm phủ bụi đóng kín bị đám người từ ngoài tới mở ra.
Ban Hàng mang theo đèn dầu trèo lên gác xép, phát ra tín hiệu nào đó với Công tước bên bờ Tây xa xôi.
Nam Chu thầm nghĩ, có lẽ trước đây Công tước và mục sư đã có ước định gì với nhau.
Mục sư đóng kín cánh cửa vào căn gác duy nhất có thể nhìn qua nhìn lại với lâu đài của Công tước, tìm kiếm cách chữa bệnh cho người bạn của mình.
Chuyện này không khó để đoán, bởi vì chuyện “bệnh não của Công tước” chính là mâu thuẫn nòng cốt duy nhất hiện tại bọn họ biết được trong phó bản này.
Trong quá trình tìm tòi vạch ra kế hoạch của mình, hắn đã thuê những người xa quê như bọn họ vào trong nhà thờ, dùng để thực hiện mục đích không ai hay biết.
Theo phán đoán của anh Phảng, có khả năng Keith đã giao dịch với ác ma từ trước rồi.
Ác ma vẫn luôn quanh quẩn ở vùng đất kỳ quái bên bờ Đông, chỉ còn thiếu một tế phẩm thích hợp.
Hắn lần lượt thử gọi một mình Hoa Tư Tư và Nam Chu vào trong văn phòng, có lẽ muốn dâng tế phẩm lên cho ác ma.
Đáng tiếc, hắn ta còn chưa kịp ra tay đã bị Nam Chu trói gô trên giường.
Kế hoạch của mục sư Keith hẳn là phải thất bại rồi.
Hắn chỉ có thể để mặc bọn họ tìm kiếm xung quanh, bước lên căn gác, thay hắn đốt sáng ngọn đèn phát tín hiệu với bờ Tây.
Hắn đã bại lộ, không thể hoàn thành màn hiến tế cho ác ma, còn không biết có thể sống đến ngày hôm sau được không.
Mà theo như lời áo đuôi tôm nói, Công tước là một thanh niên cố chấp và cuồng dại, chỉ một mực nghe theo ý kiến của Keith.
Chưa được sự cho phép của Keith, Công tước vẫn sẽ ngoan ngoãn để bệnh tật tiếp tục tệ hại hơn dày vò cơ thể chứ không chịu làm phẫu thuật.
Hắn muốn lợi dụng những người từ bên ngoài tới như Nam Chu, phát tín hiệu với Công tước, cho phép Công tước làm phẫu thuật đổi não nguy hiểm kia.
Sau đó, Keith bị ác ma .giế.t chết, trả cái giá hắn nên trả.
Tất cả những điều này diễn ra rất tự nhiên, thoạt nhìn vô cùng logic.
Nhưng nghĩ đến đây, tư duy của Nam Chu vẫn chìm trong sương mù, khó lòng giải thoát.
… Còn có quá nhiều chuyện chưa thể giải thích.
Nếu Keith gọi bọn họ vào văn phòng để biến bọn họ thành tế phẩm, vậy thì trận pháp triệu hồi ác ma đâu?
Văn phòng của Keith vô cùng sạch sẽ, không tìm kiếm được bất cứ thứ gì.
Giả sử phía sau màn thực sự có ác ma, ác ma muốn gi.ết chết Keith, vậy tại sao phải mang Hoa Tư Tư đi mà không giết luôn tại chỗ?
Còn nữa, tiếng kêu thảm thiết vừa rồi…
Đó chính là giọng Hoa Tư Tư.
Tính kỹ ra, cậu ta đã mất tích mười mấy tiếng đồng hồ…
Tại sao ác ma phải đợi đến bây giờ mới…
Cảm xúc bất an chua chát tràn đầy cõi lòng, cậu lại đá mũi chân áo đuôi tôm về phía vực sâu.
Cậu đá rất khéo léo, chỉ đá một bên.
Bấy giờ áo đuôi tôm chẳng còn chút thể diện nào, khi cảm nhận được điềm báo cơ thể mất thăng bằng, ông ta lập tức mất khống chế hét lên.
Nam Chu còn chưa hỏi, ông ta