***
Giang Phảng không cho bản thân nhiều thời gian để nghỉ ngơi.
Bọn họ tranh thủ thời gian quay về nhà thờ.
Quan Tuấn Lương nằm ngửa trên chiếc ghế cầu nguyện dài, nắm chặt vạt áo rách trong tay, đôi mắt nhắm nghiền, cả người run rẩy như thể sắp ngất đi.
Tống Hải Ngưng một tay lau mồ hôi cho Quan Tuấn Lương, một tay nắm chặt con dao găm vừa được rửa bằng nước thánh trong nhà thờ, vẻ mặt vừa cứng rắn vừa ủ rũ.
Ban Hàng cũng nắm chặt đạo cụ trừ tà hiếm hoi trong tay bọn họ, canh giữ cạnh hai người, tư thế phòng ngự tuyệt đối.
Nhìn thấy Nam Chu và Giang Phảng bước vào từ cửa nhà thờ, sắc mặt Tống Hải Ngưng và Ban Hàng thoáng thả lỏng, đồng thời lộ ra vẻ mặt được cứu mạng.
… Cho dù trong tay hai người không cầm gì còn bọn họ vũ trang đầy đủ.
Nam Chu bước lên trước, cúi người kiểm tra tình huống của Quan Tuấn Lương.
Giang Phảng giấu lòng bàn tay bị dây thừng siết đỏ ửng, bình tĩnh nói:
– Ban Hàng, cậu nói lại chuyện này xem nào.
Ban Hàng chán nản ngồi xuống ghế dựa, chống tay lên đùi, cúi đầu xoa xoa thùy tai.
Đây là biểu hiện mỗi khi cậu ta lo lắng, ánh bạc trên khuyên tai đã sớm bị cậu ta sờ mòn.
Cậu ta và Quan Tuấn Lương cùng nhau đi tìm Hoa Tư Tư bị mất tích.
Ban đầu bọn họ đã quyết tâm tuyệt đối không tách nhau ra, nhất là trong thời tiết sương mù dày đặc này, nếu bọn họ chia nhau ra chẳng khác nào tự hiến tế cho con quái vật không biết đang ẩn mình chỗ nào trong sương mù tiêu diệt từng người một.
Quan Tuấn Lương là người hiền lành nổi tiếng trong đội bọn họ, anh ta lo lắng cho sự sống chết của đồng đội mình còn hơn Ban Hàng nhiều, suốt quãng đường đi anh ta chẳng hé răng nói một câu.
Ban Hàng thực sự không chịu được bầu không khí nặng nề này, như thể Hoa Tư Tư thực sự chết rồi không bằng.
Cậu ta vắt óc suy nghĩ đề tài khuấy động bầu không khí.
Cậu ta mới kể được một nửa câu chuyện cười nhạt nhẽo, Quan Tuấn Lương chợt dừng bước, nắm lấy cổ tay cậu ta.
– A Hàng, cậu nghe xem.
– Giọng Quan Tuấn Lương trở nên gấp gáp – … Cậu có nghe thấy tiếng người kêu cứu không?
Ban Hàng bị cuốn theo giọng điệu của anh ta, lập tức dỏng tai lên nghe.
“Cứu… với…”
Âm thanh cực khẽ gửi gắm vào làn sương mù, bay qua nơi đây khiến người ta tự dưng nổi da gà.
– Là giọng của Hoa Tử! – Quan Tuấn Lương phấn chấn tinh thần – Ở phía vách đá!
Anh ta cao giọng gọi:
– Hoa Tử! Là cậu phải không?
Tiếng kêu cứu yếu ớt kia dừng một lát, phía xa xa lại truyền tới tin tức mới:
– Tôi… cứu tôi…
Ban Hàng không nhúc nhích.
Sương mù, lạc đường, tiếng kêu cứu truyền ra từ đám sương quỷ dị…
Vô cùng kỳ quái.
Cậu ta tin mới lạ đấy.
Cậu ta đã lờ đi rồi, nhưng Quan Tuấn Lương đứng bên cạnh thực sự là một người quá tốt bụng.
… Tốt đến mức dẫu cho Giang Phảng đã dặn bọn họ phải cẩn thận Hoa Tư Tư, có khả năng cậu ta đã bị “ác ma” không rõ tên kia ám vào người rồi, vậy mà anh ta vẫn ôm hy vọng nhỏ nhoi nằm ngoài “khả năng” kia để rồi đi mạo hiểm.
Thấy tim Ban Hàng cứng như sắt đá, không chịu rời nửa bước, Quan Tuấn Lương quyết tâm, một mình cất bước vào màn sương mù dày đặc bao phủ kín trời.
Ban Hàng đi chậm dần, chỉ qua mấy giây, bóng người kia đã bị sương mù nuốt hơn phân nửa.
Ban Hàng nóng ruột đổ mồ hôi lạnh:
– Này! Lão Quan! Anh đừng đi! Quay lại!
Giọng Quan Tuấn Lương truyền tới từ cách đó mười mấy mét:
– Cậu đi theo tôi!
Ban Hàng tức giận giậm chân, nhưng không thể bỏ mặc bạn mình không quan tâm được.
Cậu ta chỉ đành đánh liều mò mẫm đi theo âm thanh kia như người mù, bước vào màn sương không biết con đường phía trước sẽ ra sao.
Khả năng nhận biết phương hướng dựa vào âm thanh của Ban Hàng không giống như Quan Tuấn Lương, cậu ta đâm đây đụng kia trong màn sương mù giống như một con ruồi mất đầu.
Chỉ biết đi theo giọng nói của Quan Tuấn Lương, càng đi càng thấy mờ mịt.
Mắt thấy sắp đi tới vách đá, cậu ta càng nghi ngờ bản thân gặp được chiếc bẫy Siren.
(Siren là những nhân vật trong thần thoại Hy Lạp, họ là những sinh vật nửa người nửa chim và nguy hiểm vì có vẻ đẹp thu hút các thủy thủ cùng với âm nhạc du dương và giọng nói mê hoặc của mình để làm những người thủy thủ này say đắm từ đó mất cảnh giác, làm đắm tàu, và phải trôi dạt trên bờ biển lạc vào những hòn đảo của họ.
người vô tội bước vào con đường khốn khổ.)
Trong lúc thấp thỏm không yên, cậu ta chợt nghe thấy tiếng kêu mừng rỡ của Quan Tuấn Lương cách đây hơn hai chục mét về phía trước:
– Ở đây! A Hàng! Hoa Tử ở đây!
Ban Hàng giật mình, nghi ngờ Quan Tuấn Lương cũng bị nhập rồi bèn vội dừng bước, không đi theo.
Âm thanh phía trước hỗn độn.
Tiếng vải vóc ma sát, tiếng rê,n rỉ yếu ớt, tiếng gọi của Quan Tuấn Lương, cực kỳ giống cảnh tượng xuất hiện trong những cơn ác mộng.
Chỉ một lát sau, giọng nói gấp gáp không biết phải làm sao của Quan Tuấn Lương lại vang lên:
– A Hàng, mau đến đây giúp đỡ, Hoa Tử…
Nghe giọng của anh ta, dường như anh ta đã dùng hết sức lực của bản thân để tranh giành một cái mạng với vực sâu không đáy kia.
Ban Hàng chìm vào nghi ngờ.
Lẽ nào Hoa Tư Tư thực sự ở đó?
Hay đây chỉ là một cái bẫy?
Cậu ta nên quay về nhà thờ tìm sếp hay ở lại đây xem xét tình hình?
Chỉ trong nháy mắt nghi ngờ đó thôi, sâu trong sương mù đột ngột vang lên tiếng gào xé họng thảm thiết của Hoa Tư Tư: “A….”
Trước tiếng gào thảm thiết vang vọng vực sâu là tiếng vải rách bén nhọn.
Sau tiếng gào là tiếng rơi xé tan sương mù và gió núi.
Không có âm thanh chạm đất.
Vách núi quá sâu, âm thanh cơ thể dập nát không đủ vọng ra từ tận đáy của vực thẳm.
Khi âm thanh rơi xuống biến mất cách đó hơn trăm mét, xung quanh chợt im lặng.
Ban Hàng ngây ra tại chỗ.
Tay chân cậu ta nhanh chóng lạnh toát, sắc mặt tái mét.
… Không phải đấy chứ?
Một lát sau, cơ thể cứng ngắc của cậu ta mới miễn cưỡng khôi phục khả năng vận động.
Cậu ta vội vàng chạy về phía trước.
Xua tan từng khóm sương mù, lao nhanh về phía trước mấy chục bước, cậu ta chợt dừng bước.
Cậu ta nhìn thấy Quan Tuấn Lương ngồi bên bờ vực, vẻ mặt đờ đẫn.
Tay anh ta cầm một mảnh vải rách đang đong đưa theo gió núi thổi ngược về, giống như một lá cờ chiêu hồn tàn tạ.
… Là mảnh áo của Hoa Tư Tư ư?
Khóe môi Ban Hàng cứng đờ, dần dần bắt đầu run lên mất khống chế.
Vành mắt cũng trướng lên đau đớn từng cơn.
Lẽ nào, tiếng kêu cứu là thật?
Hoa Tư Tư cũng là thật?
Không phải bẫy ư?
Vậy thì ban nãy nếu như cậu ta chịu buông lòng đề phòng, chịu tới giúp đỡ Quan Tuấn Lương thì…
Quan Tuấn Lương nhìn mảnh vải rách trong lòng bàn tay, bàn tay kia đặt trên vách núi không ngừng khép lại, nắm một nắm đất siết chặt trong lòng bàn tay.
Rồi sau đó nhìn chằm chằm hướng vách đá, dường như muốn dùng hết sức mạnh của bản thân để nhìn rõ dáng vẻ cuối cùng của Hoa Tư Tư.
Cuối cùng rơi vào trong mắt anh ta chỉ có một mảng hư không trắng xóa.
– Tại sao….
Quan Tuấn Lương không nhìn Ban Hàng nhưng Ban Hàng biết, anh ta đang nói với mình.
Giọng điệu của anh ta cố gắng áp chế sự lạnh lùng:
– … A Hàng, tại sao không đến giúp tôi?
Vừa dứt lời, anh ta muốn đứng dậy, cơ thể lảo đảo, mắt nhắm chặt, ngã thẳng về hướng vực sâu.
Ban Hàng như bừng tỉnh giấc mộng, vội bước lên trước, ôm chặt Quan Tuấn Lương đã ngất đi.
Đôi tay run rẩy ôm lấy anh ta ngã ngồi xuống trước vách đá.
***
Ban Hàng miêu tả lộn xộn, miễn cưỡng có thể ráp lại nguyên sự việc đã xảy ra.
Cậu ta ôm đầu, liên tục hít sâu hai ba hơi, giống như bị hồi ức ép cho không thở nổi.
Cậu ta tự lẩm bẩm, giọng nói chứa đựng vẻ bi thương không thể che giấu:
– Trước đây Hoa Tử nói, nếu như cậu ấy không còn nữa thì về nhà nói với mẹ cậu ấy mật khẩu tài khoản ngân hàng của cậu ấy là sinh nhật bố.
Em còn đồng ý với cậu ấy, còn nói nếu như cậu ấy không còn sống trở về sẽ rút sạch số tiền trong tài khoản ngân hàng của cậu ấy…
Ban Hàng chống đầu, vò rối tung mái tóc:
– Mẹ kiếp, bây giờ bảo em về nói chuyện với người ta thế nào đây?
Trong lúc nói chuyện, mấy giọt nước sậm màu loang ra trên đầu gối Ban Hàng.
Cậu ta nâng khuỷu tay, vội vã lau mặt, giọng nói mang theo tự giễu và sợ hãi:
– Mẹ kiếp… đã chết bao nhiêu người như vậy, tại sao mình không thể chịu nổi chứ…
Đối diện với cái chết, chẳng thể nào dùng câu “đã quen rồi” hay “nhẹ nhàng cho qua”.
Huống hồ hoàn cảnh túng quẫn hiện tại hoàn toàn do cậu ta “không tin tưởng” gây ra.
Nếu cậu ta có thể buông lỏng cảnh giác, nếu cậu ta đi giúp Quan Tuấn Lương, biết đâu Hoa Tư Tư vẫn sẽ sống, phải vậy không…
Nam Chu ngồi xuống cạnh Quan Tuấn Lương, vươn tay chạm vào mạch đập và trán anh ta.
Nhip tim của Quan Tuấn Lương nhanh rất lạ, đầu ngón tay và trán đều lạnh lẽo khác thường, sắc mặt xám nhợt.
Cậu hỏi Tống Hải Ngưng:
– Tại sao anh ấy lại ngất?
Tống Hải Ngưng vội vàng lau khóe mắt, ép bản thân phải thoát khỏi cảm xúc suy sụp này.
– Tính cách của anh Quan là vậy… – Cô có thể hiểu được sự khuyết thiếu trên phương diện tình cảm con người của Nam Chu, nhẹ giọng giải thích với cậu – Tận mắt nhìn thấy Tư Tư rơi xuống vực, còn rơi từ tay anh ấy, anh ấy không thể chấp nhận được…
Nam Chu “ừ” một tiếng, không hỏi thêm nữa, chỉ im