***
Bầu không khí nháy mắt ngưng trệ.
Chỉ trong khoảnh khắc, nếu như không nắm bắt cơ hội, cuộc chiến sẽ bừng lên một lần nữa.
Bấy giờ Nam Chu chỉ còn thời gian để nói một câu.
Nếu cậu không nắm bắt cơ hội trong giây lát này, thì hai Nam Chu sẽ chỉ bảo vệ niềm tin của riêng mình mà bước vào kết cục không chết không dừng.
Đây cũng chính là con đường chết mà người không gian đa chiều đã sắp đặt cho Nam Chu.
Chỉ có Nam Chu mới có thể giết được Nam Chu.
Khi căn hầm yên tĩnh tới mức chỉ còn tiếng hít thở chung một nhịp của hai người, trên đỉnh đầu chợt truyền tới tiếng bước chân nhanh nhẹn, chấn động nóc hầm khiến vài đường bụi mỏng rơi xuống đây.
Nam Chu nhìn lên trên, cùng lúc ấy [Nam Chu] cũng nhìn lên trên.
Màn chiến đấu lặng xuống, tần suất lay động của nguồn sáng từ chiếc bóng đèn trên đỉnh đầu cũng dần chậm lại.
Bởi thế cho nên khi ánh sáng lay động dừng trên gương mặt [Nam Chu], vẻ lo lắng cũng chỉ nhoáng cái rồi biến mất.
Suy nghĩ chuyển nhanh như chớp.
Nam Chu đưa ra nghi ngờ:
– Chúng ta đánh nhau như vậy tại sao anh ấy không xuất hiện.
Hai người đều biết rõ “anh ấy” đang chỉ ai.
[Nam Chu] không trả lời, chỉ âm thầm dùng sức trên tay, muốn cướp chiếc hộp về tay mình.
Ngón tay Nam Chu cũng dùng sức đè chặt hộp sắt xuống, âm thầm đọ sức với đối phương.
Cậu hướng tầm mắt về phía [Nam Chu] đứng trong tối, hỏi tiếp:
– Đây là vườn nhà anh ấy, anh ấy ở ngay trên đỉnh đầu của chúng ta.
Nhưng tại sao anh ấy không nghe thấy tiếng chúng ta đánh nhau dưới tầng hầm?
– Cậu sợ bị anh ấy biết được thân phận, nhưng lại dám ra tay cướp chiếc hộp ngay trong vườn? Tại sao cậu không đi xa hơn?
Trong lòng [Nam Chu] biết rõ đáp án của câu hỏi này, dẫu vậy chẳng thể nào nói ra được một câu.
Nam Chu nhìn gương mặt với các bộ phận giống hệt mình, nhưng biểu cảm khác biệt, trong lòng sinh ra chút cảm xúc thương hại.
Cậu hơi giảm bớt lực dồn trên tay, không dùng sức tranh đoạt chiếc hộp với đối phương nữa mà ngồi khoanh chân, nói cho đối phương một chuyện:
– … Ban nãy khi tôi vào phòng giả mạo cậu để lấy chiếc hộp… anh ấy không hề phát hiện ra.
Ngón tay [Nam Chu] khẽ cử động, dường như đã bị chọc trúng tâm sự.
Cậu cụp mi, trả lời:
– Anh ấy sẽ không phát hiện ra đâu.
Cậu bổ sung thêm:
– …Anh ấy đã cố gắng lắm rồi.
Không thể trách anh ấy được.
Nam Chu nhìn thấy biểu cảm khác thường của [Nam Chu], đoán sâu thêm một bước.
– …Cậu đã từng nói với anh ấy mình là ai rồi đúng không?
Khi mới gặp [Nam Chu], Nam Chu tưởng rằng cậu cố ý che giấu thân phận của mình, không muốn [Giang Phảng] biết bản thân là quái vật cho nên mới giả vờ ngây thơ mơ hồ.
Thấy hành động lúc trước và sau của cậu có mâu thuẫn, Nam Chu bèn lật lại toàn bộ suy đoán của mình.
Nam Chu buông tay khỏi chiếc hộp, đặt tay lên mu bàn tay lạnh lẽo của [Nam Chu]:
– … Nhưng, cho dù cậu nói với anh ấy rồi, anh ấy cũng không nhớ, đúng chứ?
[Nam Chu] rụt vai.
Cậu chưa từng nghĩ tới người có thể vạch trần bí mật suốt hai mươi ba năm của cậu lại chính là người tự xưng muốn phá hủy thế giới của cậu.
[Nam Chu] hắng giọng thừa nhận:
– Ừ, đúng vậy.
[Giang Phảng] tại thế giới thứ 2 trong chiếc hộp này, không phải Giang Phảng yêu Nam Chu trong thế giới truyện tranh, mà nhân vật [Nam Chu] có ý thức lại yêu nhân vật [Giang Phảng] không có ý thức.
[Nam Chu] đã từng thử tiết lộ thân phận của mình với [Giang Phảng].
Nhưng, chỉ cần thay đổi cảnh tượng trong thời gian đóng một cánh cửa, [Giang Phảng] đã quên đi tất cả.
Bao gồm cả thân phận không phải con người của cậu.
Dẫu vậy, [Nam Chu] vẫn cứ cùng anh chơi trò nhập vai nhân vật.
Cậu đoán chắc hẳn [Giang Phảng] chính là nhân vật “người yêu” được sức mạnh đứng trong bóng tối sắp xếp cho cậu.
Có lẽ tất cả sự dịu dàng của anh với cậu đều do hệ thống cài đặt sẵn.
Cho dù như vậy, [Nam Chu] cũng không nỡ từ bỏ chút ấm áp giả dối ấy.
Bọn họ vẫn luôn là hàng xóm tốt của nhau, [Nam Chu] cũng hiểu chuyện, không trông mong có được nhiều hơn.
Hi vọng duy nhất trong cuộc sống dài đằng đẵng của cậu chính là một hôm bất ngờ nào đó, [Giang Phảng] cũng thức tỉnh và nói sẽ mang cậu rời khỏi thị trấn này.
Cậu không có yêu cầu nào khác, chỉ còn chút hi vọng như vậy thôi.
[Nam Chu] nói:
– Thực ra trước đây tôi không thích anh ấy.
Anh ấy giống hệt như những người trong thị trấn này, không có gì khác biệt.
Ban ngày, mọi người đều sống rất tốt.
Tối đến, thường có người biến thành quái vật, nhưng sáng hôm sau mọi người đều làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục chung sống trong hòa bình.
Nam Chu thầm nghĩ, chuyện này tương tự với việc cậu từng trải qua, song lại không giống.
Tại trấn Vĩnh Vô của cậu, cho dù đang vào ban ngày thì cậu vẫn có thể phát hiện ra hành động máy móc lạ thường của mọi người, đương nhiên sẽ sinh ra cảnh giác, không muốn quá thân với bọn họ.
Lấy ví dụ như cô bé có thiên phú hội họa kia.
Trong thế giới của Nam Chu, ban ngày cô bé cũng sẽ ngơ ngác như vậy, chẳng hề phản ứng với tất cả những lời Nam Chu nói.
Cô bé tự làm việc của riêng mình, thế nên cô bé có biến thành quái vật thì Nam Chu cũng không cảm thấy quá bất ngờ.
Trong thế giới của [Nam Chu], cô bé hoạt bát cởi mở vẫy tay với [Nam Chu] vào ban ngày, nhưng tối đến có thể lạnh lùng cắn rách cổ người sống.
Cảm giác tách rời khỏi thế giới của [Nam Chu] chắc hẳn sẽ phải mạnh hơn cậu nhiều lần.
[Nam Chu] nhìn chiếc hộp:
– … Tôi đã nghĩ rất nhiều cách, nhưng đều không thể rời khỏi đây.
Cho nên tôi vẫn luôn muốn chết.
Nam Chu đặt bàn tay lên tay [Nam Chu] thể hiện sự đồng cảm của mình.
[Nam Chu] không rụt tay về, tiếp tục kể câu chuyện của riêng mình.
– Sinh nhật năm tôi mười bốn tuổi, anh ấy tặng tôi một chiếc bánh kem tự làm.
– Thực ra ngày hôm ấy cũng không khác gì so với những ngày tháng trước đây.
Có điều, bỗng dưng anh ấy nói, anh ấy cảm thấy thị trấn này rất kỳ quái, muốn dẫn tôi rời khỏi đây.
– Tôi rất vui, tôi nghĩ rằng biết đâu hai người đi cùng nhau sẽ có cơ hội thoát khỏi thế giới này.
– Chiều ngày hôm ấy, tôi và anh ấy đã bàn kế hoạch đến tận tối muộn.
Anh ấy nói anh ấy đã từng đọc sách, muốn dẫn tôi đến rất nhiều nơi, anh ấy miêu tả những nơi đó đẹp đến mức nào.
Tôi rung động, tôi ra khỏi phòng định cầm giấy bút vào trong ghi lại từng câu mà anh ấy đã nói.
Nghe cậu nói đến đây, Nam Chu cũng đã đoán ra tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
[Nam Chu] nói:
– Tôi mang giấy bút về.
Anh ấy đang ngồi trong phòng uống nước, anh ấy nói đã muộn rồi nên phải về nhà.
– Tôi hỏi anh ấy: “Vậy ngày mai anh có đến tìm em không, hai chúng ta có thể tiếp tục bàn chuyện ra ngoài thế nào”.
– Anh ấy trả lời tôi: “Tại sao chúng ta phải ra ngoài?”.
Tim Nam Chu chùng xuống.
Một mặt cậu có thể hiểu được cảm giác hoàn toàn mất đi hy vọng của [Nam Chu] khi ấy.
Mặt khác, cậu cảm nhận được một chuyện khiến người ta sởn gai ốc trong câu chuyện của [Nam Chu].
Năm mười bốn tuổi, vốn dĩ [Nam Chu] trong chiếc hộp