***
Trạng thái vốn có của Quang Mị chẳng qua cũng chỉ là một vầng sáng hình người mặt mũi mơ hồ.
Khi chảy máu nó mới xuất hiện dáng vẻ thực sự.
Trước khi chưa làm rõ logic trong thế giới của chiếc hộp thứ ba, Nam Chu không định chọc vào rắc rối của thế giới này.
Giây phút cảm nhận được ánh sáng của mình dần rút đi theo dòng máu chảy ra ngoài, Nam Chu co người giấu mình sâu trong chăn.
Nhưng rắc rối ở ngay trước mắt không phải cậu trốn đi là có thể giải quyết được.
Đầu óc Nam Chu rối loạn, vô số vấn đề nối tiếp nhau nảy sinh trong đầu cậu.
Phía sau câu nói của {Giang Phảng} chứa đựng bao nhiêu thông tin có thể sử dụng.
Trong trạng thái yếu ớt còn bị cầm tù, cậu phải thoát thân thế nào đây?
“Vé tàu” có ở trong thế giới này không?
Hiện tại {Nam Chu} của thế giới thứ ba đang ở đâu?
Nhưng tất cả câu hỏi chỉ thoáng qua trong đầu cậu, cậu không kịp suy nghĩ sâu hơn bất cứ điều gì.
Trăng tròn trên trời, cảm giác yếu ớt đau nhức chiếm cứ toàn bộ cơ thể và tinh thần Nam Chu.
Cơ thể cậu chẳng khác nào khối sắt được nung nóng lên một nghìn độ rồi ngâm trong nước đá.
Cậu có thể nghe thấy tiếng máu xương mình đang xì xèo tỏa khói trắng.
Vùng trung tâm cơ thể đang sôi trào trong cơn đau đớn kéo dài, bề mặt da dần hạ nhiệt.
So sánh thì cơn đau từ lòng bàn tay chẳng đáng để nhắc tới.
Thấy cậu trốn trong chăn, {Giang Phảng} ở bên ngoài không hề tức giận.
Giọng anh trở nên rất nhẹ, rất khẽ, ngữ điệu mang cảm giác khuyên bảo khác thường:
– Đừng trốn nữa.
Có gì mà không thể ra gặp người chứ?
Nghe thấy giọng nói giống y hệt Giang Phảng, Nam Chu chợt nhíu mày, cảm giác không thích.
Ngay sau đó, chăn trên cổ cậu từ từ hõm xuống.
… Theo hình dạng của mũi dao găm.
Cách một lớp chăn mềm mại, {Giang Phảng} dùng dao găm dịu dàng kề trên cổ họng cậu, ép cậu không thể thở.
– Tự chui ra đi, – {Giang Phảng} lẩm nhẩm – Làm vậy không tốt cho mày đâu, tao không muốn mày chết như thế.
Dưới chăn không có động tĩnh, chỉ xuyên thấu một phần sáng trắng nhàn nhạt.
{Giang Phảng} kiên nhẫn ghìm dao găm trên cổ họng người dưới chăn hồi lâu nhưng cậu chẳng hề có phản ứng.
{Giang Phảng} lẩm bẩm:
– … Đừng chết vội, đừng chết nhanh quá.
Anh rút dao găm ra, xốc chăn lên.
Chỉ trong nháy mắt, cả người anh cứng đờ như bị sét đánh trúng.
Nam Chu biết dáng vẻ hiện tại của mình rất kỳ quái.
Ban nãy cậu vừa mới kết thúc một cuộc vật lộn đấu sức không tiếc mạng với [Nam Chu] ở chiếc hộp trước, mồ hôi nóng ướt đẫm toàn thân, lọn tóc dài còn dính bên thái dương.
Do vừa mới thoát khỏi trạng thái thiếu oxy, không khí trong lành ùa vào phổi, khó tránh khỏi cảm giác phản ứng chậm chạp.
Cậu nằm nghiêng trên giường, cơ thể hơi co lại, khẽ áp lồng ngực phập phồng trên đầu gối, toàn thân mướt mồ hôi.
Dáng vẻ ấy khiến cậu giống như một thiếu niên nhã nhặn yếu ớt.
Giây phút {Giang Phảng} xốc chăn lên, luồng sáng trắng cuối cùng biến mất trên đỉnh đầu cậu.
Rõ ràng cậu vẫn ăn mặc quần áo chỉnh tề, nhưng sau khi toàn bộ ánh sáng trút đi, lại mang tới cho cảm giác sai lệch như thể cậu đang ăn mặc rách rưới.
{Giang Phảng} kinh ngạc:
– Em…?
{Giang Phảng} nhấc người rời khỏi, đối mặt với chiếc giường, lùi về sau mấy bước.
Sau giây phút thất thần ngắn ngủi, anh lập tức siết chặt con dao găm, dùng đau đớn để chứng minh đây không phải ảo giác.
Máu tươi nhỏ giọt tí tách từ đầu ngón tay anh xuống dưới.
Cùng với sự xâm nhập của cơn đau, tinh thần anh cũng thay đổi kỳ diệu, khóe miệng run run, khó mà phán đoán anh đang khóc hay đang cười:
– Nam Chu, là em à?
Trước mắt tối sầm do nghẹt thở, Nam Chu tập trung hô hấp để màn đen ấy nhanh chóng tan đi.
Khuôn mặt rõ ràng với biểu cảm vặn vẹo do vùng vẫy của {Giang Phảng} xuất hiện trước mắt cậu.
Nam Chu hơi cảm thấy đau lòng.
Bởi vì cậu nghĩ, biểu cảm này không nên xuất hiện trên người anh Phảng.
Khi bố mẹ qua đời, khi anh sống cô độc một mình, khi anh giả trang thành chú hề vui vẻ.
Nhưng rất nhanh, sắc mặt Nam Chu trở về với vẻ bình tĩnh và thản nhiên.
… Chung quy anh không phải là anh Phảng.
Bầu không khí trong phòng nhất thời ngưng đọng, nặng nề tới mức không thể lưu thông.
Cuối cùng động tác bước về phía trước của {Giang Phảng} đã phá vỡ sự nặng nề này.
– Nói chuyện đi.
– {Giang Phảng} khẽ nói – Nói chuyện với anh một lát, như bình thường vẫn nói ấy.
– … Cho dù lừa anh đi nữa, cũng tốt.
Giọng nói của anh giống hệt với giọng Giang Phảng phiên bản thật, Nam Chu không thể lờ nó đi được.
Cậu dời mắt khỏi ánh trăng, liếc nhìn {Giang Phảng}.
Tổng hợp thông tin trước mắt mình đã biết, cùng với phản ứng của {Giang Phảng}, Nam Chu nhận ra trong thế giới này, {Giang Phảng} và {Nam Chu} vô cùng thân thuộc lẫn nhau.
Cộng với cả thế giới thứ hai, Nam Chu có một ý tưởng của mình, cũng nghĩ ra một cách thoát thân.
– Tôi muốn tìm một thứ đồ.
– Nam Chu không vội phân bua giải thích mà đưa ngay một yêu cầu – Anh tìm giúp tôi.
Vừa mở miệng nói chuyện, giọng nói khản đặc khiến Nam Chu giật nảy mình.
Màn ép buộc bằng bạo lực của Giang Phảng ban nãy đã làm cổ họng cậu bị thương.
Cậu vừa mở miệng nói chuyện, giọng nói lập tức mang theo thoang thoảng mùi máu tanh.
Đối với yêu cầu của cậu, {Giang Phảng} không chỉ không tức giận, mà còn giữ thái độ bình tĩnh hòa nhã, hỏi cậu:
– Là thứ gì?
Nam Chu không khách sáo, chỉ giấy bút đặt trên chiếc bàn cách đó không xa.
Cầm được giấy bút rồi, cậu dùng cánh tay trái không bị thương phác họa đơn giản bề ngoài của chiếc hộp sắt.
Nam Chu không biết còn mấy thế giới trong hộp đang chờ đợi mình.
Muốn thoát khỏi bàn tay {Giang Phảng} trong trạng thái có hai tầng debuff bị thương và trăng tròn, nhất định phải trắc trở một phen, cộng thêm cả việc muốn tìm chiếc hộp dưới ảnh hưởng của trăng tròn chẳng khác nào hy vọng hão huyền.
Trừ phi cậu chịu đợi đến ban ngày.
Nhưng cách giới hạn phải lên tàu trong vòng mười hai tiếng ngày một gần, cậu không thể lãng phí khoảng thời gian này được.
Giao chuyện này cho {Giang Phảng} làm quả thực là một hành vi điên cuồng và mạo hiểm, song cũng chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi.
Chí ít thì Nam Chu tin rằng {Giang Phảng} sẽ chịu làm chuyện này vì {Nam Chu}.
– Ở nơi làm việc thường ngày của tôi, không khó tìm.
– Nam Chu thử thăm dò nhiều thông tin hơn từ lời nói – … Anh biết chứ?
Quả nhiên, {Giang Phảng} đứng dậy, rút ra một tấm bản đồ thị trấn cầm tay quấn gọn trong ngăn kéo, anh vẽ ra mấy tuyến đường, đánh dấu mấy điểm, sau đó mở cửa gọi một