***
Qua màn đối thoại đơn giản, Nam Chu loại bỏ một lựa chọn hành động của mình trong đầu.
Cậu đã từng suy nghĩ, giả dụ bọn họ đối đầu với những NPC hình người với tư duy bình thường, thể lực mạnh và có thể thuyết phục NPC ở yên tại chỗ, vậy thì bọn họ chỉ cần tìm cách chiếm cứ một điểm cao hơn NPC trước khi kết thúc cuộc thi là có thể chiến thắng.
Nhưng hiển nhiên không thể nói lý với người đàn ông gầy như bộ xác sống vạn năm bò từ trong tuyết ra trước mắt.
Nam Chu đi về phía trước mấy bước, muốn hỏi chi tiết hơn vấn đề này.
Những bông tuyết mềm mại vừa rơi xuống đất phát ra tiếng vỡ vụn vang vọng và kỳ quái dưới chân cậu.
Lộp bộp, lộp bộp.
Giống như giẫm lên cơ thể của địa cầu.
Nam Chu còn chưa kịp tới gần thành viên đội leo núi kỳ quái kia thêm hai bước, Giang Phảng đã khẽ túm lấy cổ áo kéo cậu về.
Giang Phảng:
– Đừng lại gần quá.
Đứng ở đây nói được rồi.
Nam Chu nhìn anh vẻ khó chịu:
– Anh quản tôi cơ à?
Giang Phảng khẽ nói bên tai cậu:
– Nói rõ trước nhé.
Nếu như cậu muốn ở lại đây, giả vờ gia nhập bọn họ sau đó kéo chân bọn họ, tôi sẽ không đồng ý.
Bởi vì điều kiện cơ thể của cậu vốn dĩ không đạt được hiệu quả cậu mong muốn.
Nam Chu:
– Được, tôi biết rồi.
Cho dù không nỡ, Nam Chu vẫn lặng lẽ gạch đi lựa chọn Giang Phảng vừa nói.
Lục Bỉ Phương không biết trong đầu Nam Chu đang có suy nghĩ chơi đùa với mạng sống của mình.
Cách Nam Chu nói chuyện khiến cho Lục Bỉ Phương chắc chắn vẫn có thể giao lưu với cậu.
Cậu ta nhìn mấy cái lều trại như những nấm mồ trong núi sâu, đánh bạo hỏi:
– Đồng chí, đội của chú có mấy người ạ?
Người đàn ông:
– Liên quan gì tới các người.
Sau giây phút im lặng, ông ta lại nói:
– Các người, muốn lên núi ư?
Giọng của người đàn ông bị gió lạnh thổi tan đi, chỉ có thể nghe ra mấy âm cuối trống rỗng đáng sợ lay động theo gió.
Lục Bỉ Phương có thể cảm thấy bầu không khí xung quanh thoắt cái trở nên kìm nén và áp lực.
Cậu ta không nghĩ rằng một câu hỏi nhỏ của mình cũng có thể dẫn tới phản ứng lớn như vậy, vô thức bảo vệ mọi người lùi về phía sau.
Lùi xuống chẳng hề gì.
Lại có thêm hai người nữa chui ra khỏi lều.
Trong đó có một người mà Nam Chu phải quan sát kỹ càng hồi lâu mới dám xác nhận là nữ.
Thoạt nhìn chị ta cũng gầy trơ xương khiến người ta hãi hùng hệt như người đàn ông cầm búa kia, chỉ còn lớp da tái xanh dán trên bộ xương khô.
Nhìn thấy mấy người, chị ta không nói gì, chỉ chống nửa phần thân trên bằng chiếc rìu băng bén nhọn đã chuyển màu đen, nhoài người ra khỏi chiếc túi ngủ trong lều, nằm trên đất, ngẩng đầu lên nhìn bọn họ.
Động tác của chị ta cực kỳ giống một loài động vật nào đó.
Tròng mắt của chị ta rất lớn và đen láy, khi chị ta nhìn chằm chằm người khác mang đến cho người ta cảm giác vô cùng khó chịu.
Hơn nữa đầu nhọn của cây rìu băng trong tay chị ta còn dính cả vật thể màu đen đỏ ở trạng thái nhầy, khiến cho người ta không dám nghĩ sâu hơn thành phần vật chất của thứ đó gồm những gì.
Người còn lại ra khỏi lều là một người đàn ông.
Người đàn ông ấy thân hình to lớn như một con gấu đen, chỉ so bề ngang thôi cũng to gấp rưỡi Nam Chu.
Gã cao chừng hơn hai mét, xương gò má phẳng và cao, nhìn qua có lẽ mang dòng máu người Mông Cổ.
Hình như bắp chân của gã bị thương.
Khi gã đứng, rõ ràng nhận thấy trọng lượng cả cơ thể nghiêng về bên trái.
Nhưng…
Nam Chu còn chú ý tới, giày leo núi bên phải của gã rộng hơn chân gã một chút.
So với chiếc giày leo núi chắc chắn và đầy đặn bên chân trái, chiếc giày leo núi màu vàng bên chân phải có vẻ lỏng lẻo, còn có một đoạn gấu quần trượt ra bên ngoài.
Nói một cách chính xác hơn, hình như chân phải của gã bé hơn chân trái, giống như cơ bắp phát triển không bình thường.
Trên mũi giày leo núi chất liệu len dạ còn dính chất lỏng màu tối.
Nam Chu chỉ chú ý quan sát trang phục, ngó lơ ánh nhìn chằm chằm của bọn họ.
Còn những người khác đang bị ba ánh mắt quỷ quái nhìn tới mức không biết nên đi hay nên ở lại.
Ánh mắt bọn họ đều sáng quắc giống như lưỡi cần câu.
Rõ ràng không nhìn thấy ác ý hoặc sát ý, thế mà vẫn mang tới cho người ta cảm giác nổi da gà, sống lưng phát lạnh.
Trong thoáng chốc, không khí càng thêm ngưng đọng.
Thậm chí còn có cảm giác như đang giương cung rút kiếm.
Mặc dù Lục Bỉ Phương vẫn còn là sinh viên, nhưng nghĩ tới ba người bình thường ở phía sau, cũng không khỏi lùi thêm bước nữa.
Cậu ta gắng gượng đứng vững, đưa mu bàn tay ra phía sau.
Lần này cậu ta tới đây cũng có nhiệm vụ.
Lục Bỉ Phương cố gắng để giọng nói của mình không lộ vẻ luống cuống trong gió rét rít gào.
Tiếng gió mang theo băng tuyết thổi hết sạch sự thận trọng và lạnh lùng của lời nói vừa thoát ra.
Cậu ta cất cao giọng:
– Chúng tôi không định lên núi! Chẳng qua nhìn thấy ở đây có người cho nên mới tới hỏi thăm tình hình!
Một nam một nữ vừa mới bước ra vẫn giữ nguyên ánh mắt sáng như đèn pha.
Người đàn ông gầy khô cầm búa đưa ra lời hồi đáp:
– Ồ.
Không lên núi, vậy thì tốt.
Người đàn ông mím đôi môi khô quắt có thể nhìn thấy từng đường máu mảnh.
Gió lại to hơn, chỉ truyền đạt những thông tin vụn vỡ vào trong tai bọn họ.
– Lát nữa, chúng tôi, lên núi… tuần núi.
Không thể cho ai, lên núi.
Nam Chu thầm nghĩ, cậu cũng đoán được đại khái quy tắc rồi.
Mục tiêu của bọn họ trong phó bản này là phải đảm bảo độ cao mà bọn họ trèo lên phải cao hơn đội ngũ kỳ quái trước mắt.
Ban nãy, trong lúc Lục Bỉ Phương đưa mu bàn tay ra sau, dù đang híp mắt Nam Chu vẫn có thể nhìn thấy rõ trong tay cậu ta cầm một thiết bị GPS chống lạnh.
Có lẽ đây là đạo cụ cậu ta vừa mới tìm được khi tìm kiếm vật tư.
Trên màn hình GPS hiển thị rõ ràng độ cao so với mực nước biển tại vị trí của đội leo núi kỳ quái này.
4513 mét.
Nam Chu quay đầu lại so sánh, càng chắc chắn hơn với suy đoán của mình.
Trên góc độ thị giác thì ngôi nhà xi măng mà bọn họ được đưa tới và doanh địa này gần như nằm song song.
Cũng có thể nói, xuất phát điểm của hai đội ngũ được hệ thống kéo tới vị trí tương đương.
Nhưng thứ nhất, dựa theo biểu hiện của đám người được cho là tín đồ của “Thần Mặt Trăng” này, chắc chắn đám người này sẽ không cho phép bọn họ lên núi.
Thứ hai, cho dù phe mình đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, một khi đối phương bắt đầu đi tuần núi, thì nhất định sẽ chiếm vị trí dẫn đầu.
Sợ rằng ở phe mình không có ai có kinh nghiệm leo núi tuyết.
Đâu ai biết được đội leo núi nhìn qua không giống người bình thường này có thông thạo leo núi hay không.
Nam Chu nhìn ba sinh vật như con người mang hình dạng kỳ lạ.
Nhìn bộ dạng gầy yếu chỉ còn da bọc xương, trong thời gian ngắn thực sự khó phán đoán được thực lực của bọn họ.
Lý giải của Lý Ngân Hàng thì đơn giản hơn.
Đứng ở góc độ của đội leo núi này, thi đấu tốc độ mà phó bản yêu cầu, nói trắng ra chính là tôi đuổi anh, nếu như tôi không đuổi được anh thì sẽ cho anh một búa.
Đội leo núi này nhìn không giống như người hiền lành, trông ai cũng giống như tà giáo.
Theo như tác phong âm hiểm của bọn họ, e rằng sẽ không dễ dàng bỏ qua những người “mạo phạm” đến “Thần Mặt Trăng” của họ.
Lý Ngân Hàng đang nói thầm trong đầu, chợt nghe thấy Nam Chu yếu ớt ở phía sau cô đưa ra câu hỏi:
– Trong mặt trăng có thần gì.
Hằng Nga à? Hay con thỏ?
Lục Bỉ Phương và Lý Ngân Hàng đều đang trong trạng thái tinh thần căng thẳng…
– Thần, chính là Thần.
Khi nhắc tới “Thần”, cuối cùng trong mắt bọn họ cũng ánh lên tia sáng.
Thần kinh và cuồng nhiệt.
Người đàn ông to như gấu kia chịu lên tiếng rồi.
Giọng nói của gã mang vẻ ngơ ngơ, nhưng kết hợp với biểu cảm trên khuôn mặt khiến cho người ta cảm giác đáng sợ lạ thường.
– Trên đỉnh núi, Thần Mặt Trăng đang đợi trên đỉnh núi.
– Người đầu tiên lại gần Thần sẽ trở thành tế phẩm, bị Thần ăn sạch, bị thần ăn sạch.
– Cho nên không thể lên núi, không ai được lên núi cả.
Nam Chu nghĩ ngợi, giúp bọn họ sắp xếp logic:
– Mọi người không muốn người khác lên núi trở thành tế phẩm của Thần Mặt Trăng cho nên mới không cho phép bất cứ ai lên núi, nếu không…
Biểu cảm của đội đối phương cuồng nhiệt theo kiểu sùng kính tôn giáo, ai nấy nắm chặt rìu băng và búa trong tay.
Người đàn ông cầm búa lẩm bẩm:
– Thành tế phẩm của Thần rất đáng sợ.
Cho nên chúng tôi phải giúp những người phạm sai lầm, những người muốn tới gần Thần Mặt Trăng.
Phải cho bọn họ ra đi nhanh gọn, không thể, không thể trở thành tế phẩm của Thần được nữa.
Thấy vậy, tự dưng Giang Phảng lại buồn cười.
Anh nhớ tới một tin tức mình từng xem được.
“Vì ngăn cản một thiếu niên tự sát mà cảnh sát Khu X đã bắn chết cậu ta.”
Đúng lúc này, Nam Chu quay đầu qua, sờ sờ chóp mũi đỏ ửng vì lạnh của mình, nói chuẩn xác vào vấn đề:
– Đầu óc có vấn đề.
Đừng sợ.
Giang Phảng bật cười ra tiếng, không nhịn được đưa tay nhéo mũi cậu.
Nam Chu cảm thấy