***
Tâm thái của những người khác còn xa mới bình tĩnh được so với người mang giá trị tỉnh táo thuộc dạng quái vật như Nam Chu.
Cảnh tượng vừa rồi chính là huyễn tưởng khủng bố từng xuất hiện trong thời thơ ấu của vô số đứa trẻ khi nhìn chằm chằm vào cửa sổ.
Đêm khuya, dưới chiếc bóng lay động của rèm cửa sổ, sẽ có một cái đầu tràn đầy ham m,uốn nhìn trộm chậm rãi ló ra.
Lục Bỉ Phương nổi cả da gà, co chân chạy lên tầng, báo cáo với Đội trưởng Hạ Ngân Xuyên tất cả tình huống mà bọn họ đã điều tra được cùng với màn bọn họ tận mắt nhìn thấy ban nãy.
Hạ Ngân Xuyên lại rất bình tĩnh.
– Anh biết rồi.
– Hạ Ngân Xuyên vươn tay khoác vai Châu Áo vẻ thân thiết – Năm phút trước Tiểu Châu đã phát hiện ra thứ kia.
Châu Áo: Tôi lớn hơn cậu hai tuổi đấy, cảm ơn.
Lục Bỉ Phương lo lắng nói:
– Vậy phải làm sao?
Châu Áo rất kiệm lời:
– Có cách.
– Ban nãy Tiểu Châu phát hiện có người nghe trộm ở bên ngoài nên đã ra hiệu cho tôi.
Hạ Ngân Xuyên khẽ cười nháy mắt, chú thích cho lời thuyết minh ngắn gọn của Châu Áo:
– Tôi cố ý nói chuyện với Tiểu Lương và Tiểu Châu rằng khi chúng tôi đi từ chân núi tới đây, nhìn thấy có người đang leo núi.
Trái tim căng thẳng của Lục Bỉ Phương thoáng cái buông lỏng ra.
Như vậy thì người tới đây thăm dò sẽ chỉ nhận được thông tin giả.
Nếu đám người leo núi kia đã quan tâm tới việc có người leo núi hay không đến vậy, nhất định sẽ không bỏ qua thông tin này.
Nhịp thở của Nam Chu không mấy ổn định:
– Bọn họ có ít nhất bốn người, sẽ không đi hết cả đâu.
Hạ Ngân Xuyên nhận thức rất rõ ràng, cũng sẽ không tự đắc quá nhiều:
– Có thể ít đi bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.
Chúng tôi đang thảo luận bước tiếp theo phải làm thế nào.
Đồng đội có thể tự lo cho mình còn sắp xếp ổn tất cả mọi chuyện, Nam Chu cũng yên tâm hơn.
Cơ thể cậu loạng choạng, phải gần như vùng vẫy mới tháo được kính chắn gió xuống.
Trong suốt quãng đường cả đi cả về kéo dài tầm nửa tiếng, Nam Chu đều tắm mình dưới ánh trăng bạc khổng lồ, việc này đã làm tiêu hao quá nhiều thể lực của cậu.
Cậu không nói lấy một lời, chỉ ngồi cạnh Giang Phảng, một tay chống tường, thở hồng hộc từng tiếng khiến người ta thấy mà thương.
Vốn dĩ nhìn Nam Chu có vẻ rất nhã nhặn, sau khi tuyết đọng trên mi mắt bị nhiệt độ phòng hòa tan, đôi mắt rưng rưng càng thêm đáng thương.
Thấy trán Nam Chu đổ đầy mồ hôi, Lương Sấu đưa tay ra hiệu cho Giang Phảng.
Giang Phảng hiểu ý, bế ngang Nam Chu lên.
Nam Chu:…
Cậu chưa bao giờ được hưởng đãi ngộ thế này.
Giống như chú mèo lần đầu tiên bị con người bế hướng bụng lên trên, cậu nghiêng người nhìn xuống dưới đất.
Không phải do xấu hổ.
Vì cậu sợ Giang Phảng bế không vững, làm cậu ngã xuống.
Khi được bế đến một căn phòng chỉ còn lại chiếc giường trống và đặt lên ván giường cứng, Nam Chu vẫn chưa hoàn hồn.
Lương Sấu xuất thân bác sĩ quân y, căn cứ vào thuộc tính của chị, đạo cụ mà hệ thống phân cho chị cũng chủ yếu là dụng cụ chữa bệnh.
Chị kiểm tra nhịp tim của Nam Chu, sau đó đo huyết áp, rồi hỏi:
– Bình thường huyết áp của cậu là bao nhiêu?
Nam Chu im lặng lắc đầu.
Lương Sấu tỏ ra không hiểu với động tác của cậu:
– Chưa từng đo hay không biết?
Nam Chu:
– Đã lâu lắm rồi không đo.
Lương Sấu ấn mấy huyệt trên đầu cậu:
– Có đau đầu không?
Nam Chu lắc đầu.
Sau khi hỏi xong mấy câu, vẻ mặt nghiêm túc của Lương Sấu thả lỏng, đuôi mắt như mắt mèo nhướng lên, trở về thần thái quyến rũ và tình cảm trước đây.
Chị nói:
– Tôi cảm thấy cậu không giống bị say độ cao cấp tính.
Lý Ngân Hàng theo đuôi vào trong lại rất căng thẳng:
– Vậy vấn đề là gì?
Lương Sấu nói từ tốn:
– Trước mắt xem ra… chỉ do cơ thể yếu.
Lý Ngân Hàng: Cơ thể yếu cái gì cơ.
Cô không hiểu, nếu không phải say độ cao thì tại sao Nam Chu lại có phản ứng khó chịu nghiêm trọng đến thế.
Quả thực như thể biến thành một người khác.
– Vui lên đi.
Say độ cao sẽ mất mạng.
– Lương Sấu cười nói – Nhưng cơ thể yếu thì không.
Phản ứng của Nam Chu rất thản nhiên:
– Vào lúc này, cơ thể yếu cũng sẽ mất mạng.
Lời của Lương Sấu chủ yếu chỉ an ủi, có điều chị cũng không ngờ Nam Chu vẫn tỉnh táo đến vậy.
Chị bật cười:
– Cậu yên tâm.
Cho dù cậu cơ thể yếu hay làm sao, với tính cách của Đội trưởng Hạ, cho dù có khiêng cũng phải khiêng cậu lên.
Nam Chu:
– Không phải vấn đề ai khiêng ai.
– Thể chất của đội leo núi kia rất ổn, chỉ sợ sức lực với bọn họ thôi thì chưa chắc đã thắng.
Lương Sấu nhún vai, nửa an ủi nửa nghiêm túc nói:
– Thể chất không tệ nhưng đầu óc thì chưa chắc.
Chị ta đứng dậy, khẽ vỗ vai Nam Chu, bộ dạng như không muốn nói nhiều:
– Nghỉ ngơi cho tốt, mấy người Đội trưởng Hạ sẽ đưa ra ý tưởng thôi.
Đội năm người hoàn toàn đặt bọn họ vào vị trí của người cần bảo vệ.
Nam Chu không nói nhiều, vì xuất phát từ ý tốt, cũng vì im lặng là cách tốt nhất lúc này.
Lương Sấu đóng cửa vào, không bất ngờ khi quay mặt qua nhìn thấy Lâm Chi Tùng đứng bên cửa.
Cậu ta kéo Lương Sấu đi xa mấy căn phòng, mới cẩn thận nhỏ giọng hỏi:
– Sao rồi ạ?
Lương Sấu biết cậu ta đang hỏi ai.
Chị trả lời đúng sự thật:
– Tim đập quá nhanh, thân nhiệt thấp, môi trắng, đổ nhiều mồ hôi, trên người không có vết thương.
Chỉ đơn giản do cơ thể yếu mà thôi.
Mắt Lâm Chi Tùng lóe lên:
– Ồ.
Lương Sấu nhìn ra tâm sự của cậu ta, chậm rãi đeo găng tay vào:
– Yên tâm, không phải giả vờ đâu.
Lâm Chi Tùng khẽ gật đầu.
Lương Sấu nói:
– Em đã nhớ ra rốt cuộc từng gặp cậu ấy ở đâu chưa?
Lâm Chi Tùng phát ra một âm tiết vô nghĩa, không biết cậu ta đang nghĩ tới điều gì hay chỉ phát ra âm thanh phản ứng lại Lương Sấu mà thôi.
Lương Sấu cười.
Tính cách của cậu em Tiểu Lâm này rất kỳ lạ.
Không tới mức tự cô lập, nhưng là kiểu con trai kỹ thuật điển hình, rất dễ đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Lâm Chi Tùng đi theo sau Lương Sấu về phía phòng Đội trưởng Hạ đang ở như một cái máy.
Cậu ta chợt hỏi một câu:
– Chị Lương.
Anh ta nói anh ta tên gì?
Lương Sấu:
– Ai cơ? Nam Chu á?
Lâm Chi Tùng gật đầu hiểu ý, không nói thêm gì.
Lương Sấu đã quen với sự kì lạ của cậu ta, đi thẳng luôn không quay đầu lại.
Lâm Chi Tùng khẽ lẩm nhẩm cái tên này:
Nam Chu… Nam Chu?
Ngay cả cái tên cũng rất quen.
***
Lý Ngân Hàng níu thành giường, nhìn Nam Chu môi trắng bệch đang ôm một chai nước pha thành 70 độ mà Lục Bỉ Phương vừa mang tới, nhấp từng ngụm một, đôi môi dần dần hồi sắc, lòng cô cũng yên tâm hơn nhiều.
Không thể không thừa nhận, có đội “Thanh Đồng” làm hậu thuẫn, cô cũng tự giác buông lỏng hơn.
Cho dù biết rõ cơ thể đội leo núi kia rất linh hoạt cũng rất kỳ quái, nhưng đứng bên cạnh các chú cảnh sát, cô khó lòng cảm nhận được nguy cơ mạnh mẽ.
Bộ dạng của Nam Chu như thể chỉ tập trung uống nước.
Không ai biết trong đầu cậu đang nghĩ gì.
Ánh trăng có mặt khắp nơi len qua cửa sổ vào trong phòng, bao phủ lên người khiến cho cơ thể cậu trông ấm áp và mềm mại.
Giang Phảng dễ dàng nhìn thấu cậu:
– Đang nghĩ gì thế?
Nam Chu đặt chai nước quân đội màu xanh lục xuống:
– Tại sao tên phó bản này lại là “nỗi sợ trăng tròn”?
Lý Ngân Hàng đang định chen vào khuyên cậu nghỉ ngơi, cơ thể không thoải mái thì đừng nghĩ nhiều, nhưng nghĩ ngợi, cô vẫn ngoan ngoãn im lặng.
Cô biết, cho dù Nam Chu hay Giang Phảng thì đều không phải là người sẽ ỷ lại vào người khác.
Giang Phảng chỉ ra điều cậu đang nghĩ trong lòng:
– Cậu đang cho rằng ánh trăng mới chính là chìa khóa giải quyết vấn đề hả?
Nam Chu:
– Đương nhiên.
Nam Chu vẽ nửa vòng tròn;
– Chắc chắn phải có nguyên nhân gì thì nó mới to đến vậy.
Giang Phảng bật cười thành tiếng.
Tư duy của Nam Chu luôn vừa kỳ quái vừa thú vị.
Nhưng lại luôn có lý.
Nam Chu nhìn anh:
– Anh cười tôi à?
Giang Phảng dỗ dành:
– Đâu có.
Nam Chu dời mắt nhìn qua chiếc chai.
Trong chai sóng sánh ánh bạc, một nửa là nước, một nửa là ánh trăng.
Nhưng cứ nghĩ tới vầng trăng khổng lồ không rõ nguồn gốc thì chai nước chỉ còn một nửa này chẳng còn hấp dẫn gì với Nam Chu nữa cả.
Cậu chậm chạp đóng nắp chai, tự lẩm bẩm một mình:
– Còn nữa, tại sao bọn họ lại định giết người?
Theo như đội leo núi kia nói, Thần Mặt Trăng là quái vật ăn thịt người.
Tín đồ chân chính ắt hẳn sẽ không nhắc nhở mấy người Nam Chu một câu nào mà phải dâng tặng tế phẩm lên vị thần mình tôn kính.
Song, rõ ràng bọn họ còn không cho phép mấy người Nam Chu “lên núi”.
Vậy thì ai dâng tế phẩm lên cho Thần Mặt Trăng?
Thần Mặt Trăng sẽ không đói chết ư?
Trực giác của Nam Chu cho rằng, nếu cậu nói ra suy đoán này, Giang Phảng sẽ lại cười cậu.
Cậu không muốn Giang Phảng cười nhạo suy nghĩ của mình.
Nhưng Giang Phảng cười lên rất đẹp.
Đúng là cả hai đều khó…
Giang Phảng cầm lấy chai nước trong tay cậu, vặn thêm hai vòng nữa thì nắp mới đóng chặt.
Nam Chu nhìn động tác của anh:
– Hình như anh không bị ảnh hưởng nhiều lắm.
Cậu đang chỉ chứng sợ độ cao của anh.
Giang Phảng cười nói:
– Cũng may chúng ta chỉ leo núi chứ không leo vách.
Nam Chu nói chân thành:
– Ừ, tôi yên tâm rồi.
Giang Phảng nhìn cậu nghiêm túc nói ra hai từ “yên tâm”, không nhịn được bật cười:
– Tại sao cậu quan tâm tôi thế? Trong tim cậu có tôi à?
Nam Chu xoa xoa ngực mình, tính toán kỹ lưỡng, sau đó thận trọng nói:
– Trong tim tôi đương nhiên có anh mà.
Giang Phảng: …
Lý Ngân Hàng: Không phải đấy chứ, bây giờ hai người nói chuyện kiểu này cũng không biết né người khác ra sao?
Nam Chu nghi ngờ hỏi ngược lại:
– Chuyện này còn cần hỏi nữa à.
Lẽ nào trong tim anh không có tôi?
Giang Phảng bị đánh bóng thẳng tới mức ù cả tai.
Giang Phảng khẽ ho, gò má ửng đỏ, vội vàng đổi chủ đề khác:
– Đói chưa? Ban nãy tôi tìm được một ít lương khô.
Nam Chu:
– Ừ.
Hương vị và mùi của lương khô tìm được ở trong nhà tệ tới kinh người.
Nếu như nếm kỹ, không khác gì ăn một xấp giấy dày.
Tuy vậy, Nam Chu vẫn ôm gói lương khô gặm răng rắc, không có ý chê bai gì cả.
Tóm lại, nhìn vô cùng dễ nuôi.
Khi Nam Chu chậm chạp ăn hết một gói lương khô, cậu mới lấy Nam Cực Tinh sợ lạnh ở trong túi đồ ra hóng gió, vừa nhét nó về thì Hạ Ngân Xuyên vũ trang hạng nặng đẩy cửa đi vào, phấn khởi nhướng mày nhìn ba người và làm khẩu hình.
“Thu dọn chuẩn bị đi thôi.”
***
Gã đàn ông giống con thằn lằn quay về báo cáo tin tức còn có người đang leo núi, gã cầm búa có lẽ là đội trưởng, gã cau mày suy tư hồi lâu, sau đó cho gã gấu đen và gã thằn lằn đi tra xét tình hình.
Gã cầm búa và người phụ nữ cầm rìu băng ở lại.
Hai tiếng sau, căn nhà nhỏ bằng xi măng biến mất.
Biểu cảm của gã cầm búa và người phụ nữ cầm rìu băng như thể bị bão tuyết thổi tê liệt, không chút cảm xúc.
Có lẽ bọn họ đã nhìn quen cảnh tượng kỳ lạ này rồi.
Trên đồng tuyết mênh mông, có tám bóng người vội vàng đóng lều trại, có vẻ đang định xây dựng khu cắm trại tạm thời ngay tại chỗ.
Người đàn ông cầm búa nhìn chằm chằm từng hành động của bọn họ qua khóm cây đọng tuyết.
Bọn họ, là những người có thể sẽ lên núi…
Lời của bọn họ không đáng tin…
Đều là nói dối…
Chắc bởi vì