***
Dưới ánh trăng, vài điểm đen lấm chấm trên nền tuyết trắng.
Màn tuyết rộng lớn dưới chân, ánh trăng khổng lồ sau lưng bọn họ.
Bọn họ bị kẹp giữa mênh mông đất trời, ngẩng đầu cúi đầu đều dễ dàng khiến cho người ta cảm thấy bản thân chỉ là một con kiến bất lực.
Rất hiếm sinh mệnh có thể tồn tại ở độ cao này.
Bọn họ giống như đang ở điểm tận cùng của sinh mệnh và thế giới, phải leo lên một nơi còn chưa biết.
Bọn họ không một mực lãng phí thể lực trèo lên trên mà rời khỏi mảnh đất khá trống trải ban nãy, tìm một góc núi chắn gió để nghỉ ngơi đồng thời suy nghĩ hành động tiếp theo.
Hạ Ngân Xuyên đã từng đi lính, đã từng đi qua cả núi tuyết và hoang mạc.
Dẫu vậy, anh ta cũng không khỏi cau mày với tình hình trước mắt.
Những bông tuyết to như lông ngỗng bỗng dưng rơi lả tả khiến cho tầm nhìn của bọn họ giảm xuống chỉ còn phạm vi hai mươi mấy mét xung quanh.
Hạ Ngân Xuyên quan sát địa hình, khái quát hoàn cảnh khó khăn của bọn họ chỉ bằng một câu:
– Không hiểu địa hình.
Rõ ràng nhìn qua thì đối thủ của bọn họ có kinh nghiệm phong phú hơn, cũng khó mà xem thường trình độ hiểu biết của đội leo núi kia về ngọn núi này.
Cho dù bọn họ đã đi vòng thoát khỏi tầm nhìn của đội leo núi kia, tuyết lớn kín trời cũng đã giúp bọn họ dọn sạch dấu vết, bốn người đội leo núi kia đã mất dấu bọn họ rồi… nhưng vẫn không thể khiến người ta yên tâm.
Châu Áo siết chặt băng vải trên tay, quẹt lấy một ít tuyết rửa sạch phần da lộ ra ngoài.
Anh ta đề nghị:
– Chia nhau ra đi được không?
Hạ Ngân Xuyên:
– Không thể chia.
Châu Áo:
– Nếu không chia, mục tiêu tám người quá lớn.
Hạ Ngân Xuyên:
– Chia rồi sẽ dễ dàng triệt tiêu từng bộ phận.
Vận động trên núi tuyết cao hoàn toàn khác với vận động trên mặt đất.
Dù cho bọn họ có trang bị nhẹ nhàng, có thể bớt mang bao nhiêu đồ thì bớt đi bấy nhiêu, nhưng chỉ quần áo chống lạnh thôi cũng đã nặng mấy cân, đủ để mệt mất nửa cái mạng.
Giang Phảng khiêng Nam Chu đi nhanh gần ba trăm mét, vừa dừng lại đã cúi người thở hồng hộc, giờ đang dựa vai Nam Chu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhìn lông mi anh rung rung, ắt hẳn phải mệt lắm.
Tuy vậy, dựa vào nhịp tim đập ổn định của anh cũng có thể biết được sau khi anh nghỉ ngơi một lát đã đỡ hơn rồi.
Nam Chu có thể nghe ra.
Dù thế, cậu không để ý chuyện Giang Phảng tựa đầu vào vai mình.
Thậm chí cậu còn chiều theo anh, hạ thấp vai mình xuống để anh dựa vào thoải mái hơn.
Bây giờ Giang Phảng đang co chân cuộn người, giống hệt một chú thỏ Bắc Cực ngoan ngoãn cuộn người hòa mình với tuyết tan.
Cậu vươn tay, gẩy gẩy tuyết đọng ở đuôi tóc anh.
Giang Phảng hiểu ý nở nụ cười.
Hai người dựa vào nhau, trong lòng hiểu rõ, cũng không đấu tranh nhiều với tình cảm trong lòng.
Mặc cho cảm xúc sinh trưởng nhanh chóng trên đồng tuyết.
Gió tuyết thổi ngang, núi tuyết không còn đường.
Lục Bỉ Phương đương đầu với gió tuyết mạnh đi thăm dò đường ở phía trước cũng về rồi, cậu ta phác họa đơn giản bản đồ địa hình cho đội trưởng và phó đội trưởng xem.
Bây giờ bọn họ đang ở trong một khe núi có hình hồ lô.
Một mỏm tuyết cực lớn che chắn phía trước cũng giúp giúp cản đi một phần ánh trăng.
Trèo lên theo phía nghiêng ước chừng hai trăm mét, đi vòng qua mỏm tuyết, tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn.
Đó là một khoảng rộng rãi bằng phẳng, cách đây chừng 600 mét leo trèo, khác với vùng có nhiều chỗ để náu mình như ở đây, nơi đó không có vật che chắn như đá hay khe núi.
Khoảng tuyết rộng rãi đó chính là con đường bọn họ nhất định phải đi qua để lên núi.
Hạ Ngân Xuyên và Châu Áo cầm bản đồ, nhìn ngang nhìn dọc, chỉ trỏ hồi lâu, chỉ thấy to cả đầu.
Thế cục trước mắt mà bọn họ đối diện có thể nói cực kỳ khó khăn.
Nếu như bọn họ đào một hố tuyết rồi trốn bên trong, có khả năng cao sẽ giảm khả năng xung đột trực diện với bốn người kia.
Dẫu vậy, trong quá trình bọn họ né tránh và ẩn nấp sẽ không trèo lên được bao nhiêu.
Nằm yên tại chỗ thì căn bản chẳng khác nào từ bỏ thi đấu.
Nhưng nếu đi lên trên, một khi lên tới khoảng tuyết rộng rãi kia thì khả năng đội leo núi kia phát hiện ra bọn họ sẽ tăng lên.
Bọn họ không hề biết rõ về gã giống gấu đen, gã cầm búa, người phụ nữ cầm rìu băng.
Còn về sự linh hoạt của gã giống thằn lằn trèo tường kia, Lục Bỉ Phương đã nhìn thấy rõ rành rành, bọn họ quyết định không thể xem nhẹ được.
Ngoại trừ chuyện này ra, Hạ Ngân Xuyên còn lo chuyện khác.
Nếu như bốn người kia đủ thông minh, có thể leo thẳng lên đỉnh núi, chiếm ưu thế ngay từ đầu, chỉ cần đợi bọn họ tới gần là được.
Huống hồ, đỉnh núi còn có thể có “Thần Mặt Trăng” quỷ quái…
Hạ Ngân Xuyên càng nghĩ càng thấy lo, thuận miệng nói:
– Mẹ kiếp, nếu như có thể mang súng vào, chúng ta còn phải sợ bốn thứ hình dạng kỳ quái kia sao?
Khi bọn họ bước vào đều trang bị đủ súng, côn, dao và đạn dược, nhưng có lẽ xuất phát từ nguyên nhân cân bằng lực chiến, hệ thống cấm bọn họ sử dụng những vũ khí nằm ngoài phạm vi cho phép của phó bản.
Nếu như có súng, thì bốn cái xác sống kia chưa chắc đã chiếm được lợi từ chỗ bọn họ.
Châu Áo nhìn anh ta:
– Phẩm chất.
Bấy giờ Hạ Ngân Xuyên mới giật mình phát hiện ra bên cạnh mình còn có dân thường, vội vàng ho một tiếng, nghiêm mặt nói:
– Nhìn bản đồ, nhìn bản đồ.
Lục Bỉ Phương tốn mất gần một tiếng để dò đường.
Cho dù thể lực cậu ta vượt trội thì cũng khó tránh mỏi mệt.
Cậu ta vừa dùng cả tay lẫn chân để leo đống đất mềm xốp, cho nên sau khi báo cáo nhiệm vụ với đội trưởng xong, cậu ta ngồi xuống chung với Lý Ngân Hàng và Giang Phảng.
Lý Ngân Hàng muốn nhường vị trí cho cậu ta, nhưng cậu ta xua tay, vừa ngại ngùng lại vừa mệt mỏi, tự dựa vào bên tảng đá, để mặc một nửa cơ thể lộ ra bên ngoài.
Nghỉ ngơi xong, không có chuyện gì làm, Lục Bỉ Phương mở túi đồ của mình ra.
Đồ đạc bọn họ mang từ ngoài vào đây không nhiều.
Lục Bỉ Phương đã dùng 300 tích điểm, đặt chiếc gương nhỏ tùy thân vào trong ô vật phẩm.
Cậu ta lấy gương ra, dùng tay cẩn thận che mặt gương để tránh ánh sáng phản xạ tiết lộ hành tung của mình.
Thứ mà Lục Bỉ Phương thực sự nhớ, chính là tấm ảnh ba người ở phía sau gương.
Nhận thấy ánh mắt tò mò của Nam Chu hướng tới, Lục Bỉ Phương không để bụng, vừa hào phóng vừa kiêu ngạo giới thiệu hai cô gái xinh đẹp khác trong tấm ảnh cho cậu.
– Em gái tôi.
Lục Lật Tử.
– Còn cả bạn gái tôi nữa.
Chỉ có lúc thế này, cậu ta mới để lộ ra sự đắc ý của thanh niên, chiếc đuôi vô hình cong lên lắc qua lắc lại.
– Tấm ảnh này chụp khi tôi học năm hai, ba người chúng tôi cùng nhau tới khu vui chơi.
Lý Ngân Hàng ngạc nhiên:
– Có bạn gái mà cậu còn báo danh để…
– A…
Vốn dĩ Lục Bỉ Phương chỉ có ý khoe khoang chút thôi, không ngờ điểm Lý Ngân Hàng chú ý đến rất lạ.
Cậu ta xoa xoa gáy, cười ngại ngùng:
– Tới cũng tới rồi.
Dù sao chắc chắn sau này chúng tôi có thể dẫn tất cả mọi người cùng nhau trở về…
Khi “Đại đội Thanh Đồng” bước vào đây đã trải qua một cuộc thảo luận đơn giản, để Lục Bỉ Phương ước tâm nguyện của mình với hồ ước nguyện trước.
Ước nguyện của cậu ta là hi vọng sau khi bọn họ chiến thắng trò chơi này, tất cả những người tham gia vào trò chơi, cho dù còn sống hay đã chết, đều có thể trở lại thế giới hiện thực theo cách bọn họ tới đây.
Lục Bỉ Phương còn chưa dứt lời, Nam Chu đã giơ tay che miệng cậu ta.
Lục Bỉ Phương khó hiểu.
– Mấy lời thế này không nên nói nhiều – Nam Chu nói – Bình thường những người hay lấy ảnh ra nhớ thương người nhà, nói chuyện tương lai, rất nhanh sẽ…
Cậu nghĩ nghĩ, đổi từ “chết” thành một từ tương đối mềm mỏng hơn:
– Xảy ra nguy hiểm.
Lục Bỉ Phương đang bị che miệng: …
Cậu ta cũng cảm thấy lời “hoàn thành nhiệm vụ xong thì về nhà kết hôn” là lời không lành, nên cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi.
Vậy mà khi nhìn thấy vẻ mặt cẩn thận của Nam Chu, như thể cậu đang vô cùng nghiêm túc ấn đầu Lục Bỉ Phương để rút cái mục tiêu đó ra.
Lục Bỉ Phương bỗng bật cười, trong lòng cảm thấy Nam Chu thân thiết hơn.
Cậu ta cũng cảm thấy áy náy nhiều hơn.
Ban nãy, khi cậu ta giao bản đồ xong chuẩn bị nghỉ ngơi, Lâm Chi Tùng đứng bên cạnh đội trưởng đã nhét cho cậu ta một chiếc máy ghi âm và một tờ giấy.
Trên giấy ghi:
– Anh thân cận với bọn họ hơn.
Giúp tôi hỏi thăm tình huống của Nam Chu.
Lục Bỉ Phương ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Chuyện này… không được hay lắm thì phải?
Khi cậu ta nhìn về phía Hạ Ngân Xuyên phát hiện người đội trưởng này lại khe khẽ gật đầu.
Mặc dù Lâm Chi Tùng có hơi thần kinh, không hợp với quần chúng, nhưng nhất định phải có nguyên nhân gì thì cậu ta mới để ý Nam Chu như thế.
Làm đồng đội, bọn họ đều tin tưởng trực giác của Lâm Chi Tùng.
Chắc chắn phải có lý do đúng đắn thì cậu ta mới nghi ngờ Nam Chu.
Vì thế, Lục Bỉ Phương mang theo trọng trách nghe trộm không thể không tiếp cận Nam Chu.
Cậu ta khẽ hỏi:
– Thầy Nam này, còn anh thì sao? Nhà anh có mấy người?
Nam Chu:
– Bố mẹ, còn có cả em gái nữa.
Lục Bỉ Phương thả lỏng người.
Anh ta cũng có em gái à!
Thế này sẽ dễ dàng mở lời nói chuyện hơn!
Cậu ta tích cực hỏi han:
– Em gái anh ngoan không? Em gái tôi rất tốt, chẳng qua từ bé tới lớn hay thích cướp đồ ăn với tôi, tham ăn lắm.
Nam Chu im lặng, dường như đang nhớ tới điều gì.
Lục Bỉ Phương chờ đợi phản ứng của cậu.
Lục lọi trong kho từ ngữ một hồi lâu, cuối cùng Nam Chu cũng tìm ra được một tính từ tương đối thích hợp:
– Rất phiền.
Lục Bỉ Phương không nói được gì.
Nam Chu:
– Rất dữ
Lục Bỉ Phương cắn răng nói chuyện:
– Có phải bị chiều hư không?
Nam Chu:
– Ừ… chắc vậy.
– Tôi không đánh chết nó chứng minh tôi rất chiều nó.
Lục Bỉ Phương vốn dĩ không am hiểu cách nói chuyện lươn lẹo, Nam Chu còn nói chuyện kiểu tí lại dừng tí lại dừng như kẹt đĩa càng phá vỡ tiết tấu của cậu ta.
Cậu ta cũng không nghĩ ra được câu gì cao siêu, chỉ thuận miệng hỏi:
– Em gái anh tên gì thế?
Nam Chu đã đoán ra được mục đích của cậu ta, chuẩn bị đón nhận câu hỏi với độ khó tăng cao, nghe vậy thì ngây ra.
Cậu nói:
– Nam…
– Nam Duyên.
Lục Bỉ Phương: Tại sao nghe giống như vừa bịa ra ấy nhỉ.
Chuyện đã tới nước này, cậu ta cũng hiểu tại sao Lâm Chi Tùng nghi ngờ Nam Chu.
Lục Bỉ Phương còn đang định truy hỏi, nhưng dường như Giang Phảng dựa vào vai Nam Chu nghỉ ngơi đã hồi phục rồi.
Anh đứng dậy, nhìn Lục Bỉ Phương:
– Nghĩ ra tiếp theo phải đi thế nào chưa?
Chỉ một câu hỏi này thôi cũng phá vỡ tính toán của Lục Bỉ Phương.
Giang Phảng hỏi chuyện liên quan tới thắng bại của phó bản, đương nhiên Lục Bỉ Phương không thể nói tiếp chuyện tư được.
Cộng thêm tính cách thật thà của cậu ta thực sự không thể làm nổi nghề gián điệp, cho nên cậu ta chỉ đành từ bỏ, ấp úng nói phải đi hỏi đội trưởng, sau đó phủi tuyết trên người, lắc lư rời khỏi.
Đương nhiên Nam Chu biết ban nãy mình đã sơ xuất nhiều, cậu quay sang nhìn Giang Phảng.
Giang Phảng tiếp tục dựa đầu vào vai cậu, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lý Ngân Hàng cũng nghe ra được chuyện này.
Nhưng cô không hỏi gì hết.
Nam Chu rũ mi.
Cậu nhớ tới những câu Giang Phảng từng nói với mình ở trong phó bản thứ hai.
Anh nói với cậu, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể nói về câu chuyện liên quan tới cậu, thuộc về chính cậu.
Nam Chu khẽ cắn đầu lưỡi, hơi do dự.
Trong nháy mắt, một cảm giác kỳ lạ mạnh mẽ đánh thẳng vào tim cậu.
Nam Chu không quay đầu kiểm tra mà hai tay túm lấy Giang Phảng và Lý Ngân Hàng, dùng hết sức lực mỏng manh của mình, kéo bọn họ vọt mạnh về phía trước!
Lý Ngân Hàng không hiểu chuyện gì.
Song, ngay vào giây phút cô mất đi thăng bằng lảo đảo ngã về phía trước, cô cảm thấy một luồng gió sắc bén lạ thường hòa cùng hơi thở kỳ lạ sượt qua tóc mai cô.
Trong tiếng gió mạnh ù ù, luồng gió kia va vào tảng đá phát ra tiếng vỡ vụn kinh dị khiến da đầu người ta run lên:
“Keng.”
Âm thanh đục lỗ khiến tai Lý Ngân Hàng ù đi.
Cô quay phắt lại, lập tức bị màn trước mắt dọa bay sạch hồn vía.
Là người phụ nữ kia!
Là người phụ nữ cầm rìu băng!
Ban nãy, chị ta lẳng lặng bò tới chỗ mấy người mà không hề gây ra tiếng động.
Chị ta giơ cao rìu băng bổ xuống!
Sao có thể? Tại sao chị ta có thể tiếp cận bọn họ trong khi Giang Phảng và Nam Chu không hề hay biết gì?
Khi Lý Ngân Hàng tập trung nhìn rõ thì càng thêm khiếp đảm.
Ánh mắt người phụ nữ kia dại ra, hai tay bám trên tảng đá đen sì, như thể sinh ra từ đá.
Rõ ràng phần từ hông xuống dưới trống không!
Chị ta là một cái xác chỉ có nửa thân trên!
Nam Chu cũng vội vàng quay đầu.
Trong phút chốc, Nam Chu nhớ lại hình ảnh khi lần đầu tiên gặp người phụ nữ này.
Chị ta ngủ ở túi ngủ trong lều, chỉ vươn nửa người ra.
Chẳng trách.
Nền tuyết mềm mại, gió tuyết thổi khiến người ta không tài nào mở nổi mắt, cơ thể thấp bé chưa tới một mét.
Những điều kiện này đủ