***
Dưới áp lực mạnh mẽ của vách núi cao sừng sững, Giang Phảng thở hồng hộc, chầm chậm quỳ một chân xuống điểm giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối.
Anh nhìn quan sát kỹ chiếc bóng giao thoa dưới nền đất, trong đầu suy nghĩ cực nhanh.
Anh kiểm kê lại tất cả đạo cụ có thể sử dụng mình đang có.
[Vụ Nổ Im Lặng] [Bí Mật Của Chú Hề] là đạo cụ tiêu hao vật lý tương đối quý.
Vách tường trước mắt anh trơn nhẵn không có lấy một chỗ lồi ra, có thể nói chẳng liên quan quái gì đến vật lý cả.
Dùng đạo cụ vật lý ở thế giới không bình thường này khả năng cao chỉ lãng phí mà thôi.
[Đừng Ra Ngoài Vào Ngày Gió Bụi] và [Mẹ Bạn Bảo Bạn Mặc Quần Giữ Nhiệt] đều là đạo cụ bị động, không có tác dụng với trường hợp này.
Trên lý thuyết thì đáng lẽ [Vòng Nhẫn Ánh Sáng] phải là đạo cụ có tác dụng nhất.
Nhưng muốn nó bắn ra tia sáng thì cần phải có một điểm tựa tương đối ổn định.
Thảm cỏ quá mềm, đỉnh vách cũng không có cây cao.
Vách tường đá là nguyên một khối đá vuông vắn chỉnh tề, chặn kín đường đi, không thấy một khe hở.
Cũng có thể lợi dụng cánh cửa mở cách đây tám trăm mét.
Đương nhiên, Giang Phảng không thể nhìn thấy cánh cửa kia.
Sợi ánh sáng của [Vòng Nhẫn Ánh Sáng] cũng không thể đạt tới vị trí xa như vậy.
Thậm chí Giang Phảng còn thử dùng ánh sáng làm thành một chiếc thang.
Đáng tiếc, với cấp bậc bây giờ của đạo cụ, dây ánh sáng chỉ đủ dùng để sử dụng mấy chức năng đơn giản như buộc hay làm dây dắt.
Bởi vì vật chất quá mềm mại, kế hoạch của anh thất bại.
Vào lúc này, đạo cụ có thể sử dụng trong tay anh chỉ còn lại một trang [Bản Phác Họa Của Mã Lương].
Giang Phảng đã từng nghĩ đến việc vẽ một thứ gì đó giúp anh leo núi dễ dàng.
Nhưng anh không phải một họa sĩ chuyên nghiệp.
Đạo cụ cấp thấp như thang có thể vẽ bằng mấy nét đơn giản, cũng không tốn nhiều công sức.
Giang Phảng không dám đảm bảo mình có thể vẽ tỉ mỉ chi tiết và đủ tính an toàn về một thứ thực sự tồn tại, có thể vận hành với tốc độ cao để vượt qua vách núi sừng sững thẳng đứng trước mặt, ví dụ như trực thăng chẳng hạn.
Ngược lại còn có khả năng chữa lợn lành thành lợn què, lãng phí trang giấy cuối cùng.
Vẽ thang máy, chưa nói đến độ khó để vẽ thì giá trị sử dụng cũng rất thấp, là vật phẩm chỉ dùng được một lần.
Lần này dùng xong, cho dù anh vẽ đúng cách, cho thang máy vào trong ô vật phẩm, mang vào cánh cửa tiếp theo, liệu rằng thang máy có sử dụng được với vách núi mới kia không?
Anh phải đi qua mười ba cánh cửa.
Anh còn phải mở cửa mười, mười một, mười hai, mười ba cánh cửa, chạy thẳng đến chỗ của Nam Chu.
Chiếc thang đầu tiên anh vẽ cũng xuất phát từ cẩn thận.
Bởi vì không thể phán đoán được nhiệm vụ tiếp theo có phải vượt qua vách núi hay không, Giang Phảng chỉ đành áp dụng kế sách ổn định nhất.
Vậy thì bây giờ Giang Phảng nhất định phải suy nghĩ về việc làm thế nào để phát huy hiệu quả lớn nhất của trang giấy còn lại.
Giang Phảng nhìn chăm chú vào mặt giấy trắng.
Thứ gì vừa đơn giản vừa dễ vẽ, có thể sử dụng với tần suất cao.
Anh suy nghĩ một hồi lâu.
Giang Phảng lập tức dùng kỹ năng vẽ tranh không mấy thành thạo của mình, dựa theo trí nhớ của bản thân hồi nhỏ, chậm rãi vẽ xuống giấy một chiếc chong chóng tre.
Chong chóng tre trong Doraemon có thể đạt tới tốc độ 80km/h, có thiết bị phản trọng lực, kết nối với sóng não của con người để điều khiển phương hướng.
Bấy giờ Giang Phảng cảm thấy mình khá may mắn.
Ít ra anh có một thời thơ ấu khá hạnh phúc, trong trí nhớ của anh miễn cưỡng ghi nhớ một số hình ảnh đẹp đẽ.
Sau khi anh miêu tả chi tiết những số liệu liên quan có trong trí nhớ cùng với hoàn cảnh có hạn trước mắt, một chiếc chong chóng tre rơi ra khỏi bức tranh, khẽ đáp xuống bên chân anh.
Không thể chậm trễ được nữa.
Giang Phảng cầm lấy chong chóng tre, lao thẳng lên trên với tốc độ 20m/s.
Anh bắt đầu thầm tính toán không ngừng nghỉ để phân tán nỗi sợ hãi khi thoát khỏi sự khống chế của lực hút trái đất.
Anh biết mỗi cánh cửa cách nhau tám trăm mét theo đường thẳng.
Với tốc độ của Giang Phảng bây giờ, qua mỗi cánh cửa chỉ mất bốn mươi giây.
Tính thêm khoảng thời gian giảm tốc độ trước cửa và thời gian mở cửa, thời gian ba phút quả thật có hơi gấp.
Nhưng không thể nhanh hơn được nữa.
20m/s đã là cực hạn rồi.
Nếu như cơ thể lao nhanh với vận tốc trên 20m/s, Giang Phảng sẽ không thể khống chế được cơ thể mình, đến lúc đó sẽ càng lãng phí thời gian hơn.
Kế hoạch thuận lợi đúng như dự đoán của anh.
Bởi vì chỉ cần dùng tư duy khống chế chong chóng tre chuyển động, cho nên Giang Phảng có đủ thời gian đếm giây.
Từ cánh cửa thứ chín đến cánh cửa thứ mười anh đã dùng hết bốn mươi ba giây.
Sau khi vào cánh cửa thứ mười, đối diện là một vách núi cao chừng năm mươi mét.
Giang Phảng đã vạch ra con đường ngắn nhất trong khoảng thời gian ngắn nhất, anh lao lên trên theo hướng nghiêng, vọt tới cửa bằng tốc độ cao nhất, nhanh chóng mở cửa, dùng sức mạnh như thể tông cửa để mở cánh cửa thứ mười một.
Chỉ mất ba mươi chín giây.
Sau khi qua hai cánh cửa liên tiếp, Giang Phảng đã thành thạo khống chế chong chóng tre.
Thậm chí anh còn có thể xách váy chạy lấy đà trước vách đá để tăng thêm tốc độ.
Đếm qua một trăm hai mươi giây, anh lao vào cánh cửa thứ mười hai.
Chỉ còn lại một cánh cửa.
Anh vẫn còn tận sáu mươi giây.
Nhưng ngay khi Giang Phảng mở ra cánh cửa thứ mười hai, chuyện lạ đã xảy ra.
Một vách núi sừng sững như mọc ngay trên cánh cửa, cửa vừa mở, cảm giác áp bách như sắp đè lên người Giang Phảng.
Phản xạ thần kinh của Giang Phảng cực kỳ xuất sắc, đạp chân lên vách đá rộng, miễn cưỡng giảm lực lao về trước.
Bởi vì lao tới quá nhanh, cổ chân anh đạp tới run rẩy.
Dẫu vậy, chuyện này còn xa mới sánh được cảm giác chấn động đánh sâu vào thị giác.
Trước mặt anh không phải vách đá có thể nhìn thấy đỉnh.
Nó là một hẻm núi khép kín chọc trời, có rất nhiều đường song song, quanh co khúc khuỷu không nhìn thấy điểm cuối.
Không còn là vách đá thẳng tuột nữa.
Anh nhất định phải chui vào trong hẻm núi như mê cung này, tìm kiếm một con đường ra ngoài.
Liếc mắt nhìn qua, sắc mặt thoáng cái thay đổi mạnh!
Không chỉ vì địa hình thay đổi đột ngột mà còn vì ban nãy bị chấn động đột ngột cho nên anh đã bỏ lỡ mấy giây, quên không đếm tiếp.
Chênh lệch mấy giây có thể sẽ dẫn đến hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Không còn thời gian cho anh lãng phí nữa rồi.
Giang Phảng định thần, cắn chặt răng, lao vào trong hẻm núi quanh co khúc khuỷu.
Hẻm núi trong hiện thực thường tối tăm, ẩm ướt, có cây khó sinh trưởng.
Khoảng trời xanh ngọc bích giữa bầu trời và đỉnh núi ngay trước mắt Giang Phảng.
Vách núi xanh mơn mởn, hoa núi rực rỡ sắc màu.
Vô cùng an lành, cũng quỷ dị đến lạ thường.
.
Màu sắc bão hòa cùng với màu đỏ, lục, lam cực mạnh chiếu vào mắt anh ở mọi góc độ khiến mắt đau đớn, dẫn đến việc anh