***
Cánh cửa thứ mười ba được khảm trên vách núi cao gần trăm mét.
Giờ đây Giang Phảng đã mất đi tất cả đạo cụ có thể sử dụng, đối với anh mà nói thì đó là độ cao không thể nào với tới.
Giang Phảng lẳng lặng dựa vào một vách đá nghiêng, ngẩng đầu nhìn lên.
Cho đến cửa này, Giang Phảng mới xác định chính xác rằng trò chơi này đang thử thách sợ hãi chứ không phải thử thách số đạo cụ và kỹ năng sử dụng.
Thiếu nữ tóc vàng đã từng nói, trong ba người họ, ai tới cũng được.
Cô ta cũng đã từng nói đây không phải thử thách thể lực.
Thậm chí cô ta còn kiên nhẫn đợi ba người trao đổi đạo cụ với nhau xong.
Nói tóm lại, cô ta không quan tâm tới sự tồn tại của hành vi có tính chất gian lận làm ảnh hưởng tới trải nghiệm trò chơi.
Có thể vì cô ta thích người chơi qua cửa.
Có thể cô ta biết được, sử dụng những đạo cụ kia cũng không thể đến được điểm cuối.
Cũng giống như trò chơi ở thư viện ban nãy, chủ đề của nó là thử thách năng lực hành động, ứng biến, và thu thập thông tin của người chơi.
Thông qua chi tiết trời đất hợp với nhau thành hình hạnh nhân khi vừa mới bước vào đây, cùng với các trạm kiểm soát được bố trí rất thấu hiểu lòng người, có thể đoán được chủ đề của màn này chính là thử thách người chơi phải làm gì để khắc phục “nỗi sợ hãi” trong lòng mình.
Điều này cũng chứng minh, các cửa sẽ căn cứ vào nỗi sợ hãi của từng người mà điều chỉnh ngẫu nhiên nội dung cảnh tượng người chơi nhìn thấy và phải vượt qua sau cửa.
Cửa đầu tiên của trò chơi là một vùng đất bằng phẳng.
Trong lúc Giang Phảng vượt qua cửa và thu thập thông tin thì cửa cũng đang thu thập, phân tích, chắt lọc thông tin của Giang Phảng.
Giang Phảng nghi ngờ, thậm chí trò chơi này còn có thể thông qua đạo cụ bản thân có trong tay để phán đoán một cách linh hoạt rằng Giang Phảng sẽ sử dụng loại đạo cụ nào.
Trong trò chơi này, anh chỉ sử dụng đến hai trang [Bản Phác Họa Của Mã Lương].
Cho nên trò chơi lựa chọn sắp đặt các cửa ổn định, cho tới cánh cửa thứ bảy mới bố trí cho Giang Phảng một ngọn núi cao tám mét khó vượt qua.
Giang Phảng có lý do để tin tưởng, nếu như trong tay anh có đạo cụ có chức năng càng nhiều, càng phức tạp thì thời gian và số cửa khó khăn mà anh phải trải qua sẽ được đẩy lên.
Nói một cách đơn giản, trò chơi đang có ý đồ tiêu hao những đạo cụ có tác dụng trong tay người chơi.
Chứng cứ rõ ràng nhất, sau khi phát hiện tình huống vượt qua sự khống chế, trò chơi đã lập tức làm mới một mê cung vách tường ngay sau cánh cửa số mười hai, ép Giang Phảng phải qua lại như con thoi trong mê cung.
Khiến anh tiêu hao chút thời gian cuối cùng đạo cụ [Bản Phác Họa Của Mã Lương], kịch tính như trong phim.
Nó căn cứ vào từng bước hành động của Giang Phảng để kịp thời phán đoán, sau đó tổng hợp và điều chỉnh chuyển tiếp, biến hóa, cho đến lúc nắm bắt được nỗi sợ hãi sâu trong lòng anh.
Nó ra lệnh, dẫn dụ người chơi, nhất định phải làm gì đó.
Vậy thì, rốt cuộc nó đang muốn người chơi làm gì đây?
Manh mối và mâu thuẫn cuồn cuộn, có rất nhiều suy nghĩ bị bỏ sót trong thời gian gấp gáp mà Giang Phảng chưa kịp nhận ra, dần dần xâu chuỗi lại trong lòng anh.
Đầu tiên…
Giang Phảng cúi đầu nhìn hai chân của mình.
Khi bước vào cánh cửa thứ mười hai, suýt nữa đập vào vách đá, anh đã có cảm giác gì đó không đúng.
Ví dụ, có một số cuộc thi chạy ngắn diễn ra trên sân chạy nhỏ, người ta sẽ ốp đệm mềm trên tường cách điểm cuối không xa.
Bởi vì sau khi chạy một đoạn với vận tốc cao và vượt qua điểm cuối, để bảo vệ an toàn cho bản thân, vận động viên sẽ không thể phanh lại ngay mà phải giữ tốc độ chạy thêm một đoạn về phía trước.
Ốp đệm mềm trên tường có tác dụng giảm va chạm.
Ở thời điểm vừa rồi, cho dù Giang Phảng có phản xạ thần kinh mạnh đến đâu đi nữa, đang di chuyển với vận tốc 20 m/s mà đột ngột gặp phải vách tường cứng rắn cũng sẽ trở thành một đòn trí mạng.
Cú đạp kia của anh có tác dụng giảm lực, dẫu có kịp thời thì hậu quả ít nhất cũng phải gãy xương mới đúng.
Vậy mà Giang Phảng lại chỉ cảm thấy hơi tê và đau mỏi.
Không nói đến ban nãy, giây phút chong chóng tre mất tác dụng, anh rơi xuống từ giữa không trung, khoảng cách đến mặt đất ước chừng hơn mười mét.
Dù Giang Phảng đã điều chỉnh tư thế, chuẩn bị giảm lực khi chạm đất, và trên mặt đất cũng được bao phủ bởi thảm cỏ mềm mại, nhưng rơi xuống từ độ cao ba tầng lầu cũng không thể chẳng hề hấn gì vậy được.
Trên thực tế, trừ bỏ váy và gò má dính chút bụi thì anh không hề bị thương.
Nghĩ tới từ ngữ mấu chốt “vết thương”, Giang Phảng nhanh chóng phát hiện ra thêm một điểm bất thường.
Giang Phảng vẫn còn nhớ, để giữ tỉnh táo, anh đã tự đâm mình một dao trong lúc chạy khắp nơi tìm đường.
Ban đầu chuẩn bị qua cửa, Giang Phảng cũng đã dùng dao găm khẽ rạch ngón tay của mình, dùng cảm giác nhói đau để xác định những cảnh tượng diễn ra trước mắt có phải ảo giác hay không.
Chẳng qua trước giờ anh vẫn luôn gìn giữ ngón tay của mình, cho nên đã cố ý khống chế lực.
Nhưng theo lý mà nói, nhát rạch giữa không trung ban nãy sẽ khiến cánh tay anh đổ máu tức thì.
Dẫu cho đang ở trong tình huống hormone Adrenaline tiết nhiều, tạm thời áp chế cảm giác đau đớn thì vết thương cũng phải tồn tại.
Thế mà… dường như cho đến bây giờ vết thương chưa từng xuất hiện.
Giờ đây, đối với Giang Phảng, cách tốt nhất là tự mình nghiệm chứng một lần.
Giang Phảng đặt ngang con dao găm lên cánh tay mảnh khảnh của mình, khép cánh tay lại, dựa vào lực ép, hai đầu con dao găm sắc bén rạch lên hai bên da.
Giang Phảng mím môi, nhắm mắt, nắm lấy cán dao ở bên ngoài, chậm rãi rút ra.
Anh cảm nhận được từng lớp cản trở khi lưỡi dao rạch qua từng lớp da thịt.
Cho tới lúc rút hẳn dao ra ngoài, Giang Phảng mới mở mắt nhìn.
Lưỡi dao sáng bóng, không nhìn thấy chút máu nào.
Giang Phảng thả lỏng cánh tay căng cứng.
Làn da cánh tay trước mắt anh hoàn hảo không tì vết.
Giang Phảng dùng mũi dao hơi lạnh lướt qua da, trong lòng thầm suy nghĩ.
Thực sự có cảm giác đau đớn.
Nhưng không để lại vết thương.
Xem ra câu nói “không có sự tồn tại của bất cứ ‘vật bên ngoài’ nào đe dọa đến an toàn tính mạng ‘công chúa’” đã có lý giải hoàn mỹ.
Nơi đây chính là thế giới hoàn mỹ, sẽ không có ai bị thương.
Là hình tượng thế giới nên có của một câu chuyện cổ tích.
Nghĩ lại thì bọn họ cũng chưa được nhìn thấy trên lòng bàn tay bao bởi từng lớp băng gạc rớm máu của thiếu nữ tóc vàng có thực sự tồn tại vết thương không.
Dẫu vậy, sau khi phát hiện ra điểm này, vấn đề cũng được giải quyết.
Đã biết bản thân sẽ không thật sự bị thương, nhưng Giang Phảng phải làm thế nào để leo lên vách đá đơn độc cao trăm mét đây?
Lẽ nào đây là ảo tưởng của thế giới này.
Chỉ cần bản thân biết bản thân sẽ không bị thương, thì sẽ có thể khắc chế nỗi sợ hãi rơi từ trên cao xuống.
Khắc phục sợ hãi là có thể qua cửa sao?
… Không đúng.
Sẽ không thể nào cụ thể hóa được tiêu chuẩn “khắc phục sợ hãi”.
Chẳng hạn, giờ đây Giang Phảng đã biết bản thân mình sẽ không bị thương, theo lý thì đã có thể coi như “khắc phục sợ hãi” rồi.
Giang Phảng giẫm một chân lên vách núi, vậy mà chẳng hề cảm nhận được cảm giác như thoát khỏi sự khống chế của lực vạn vật hấp dẫn.
Cánh cửa thứ mười ba treo trên vách đá cũng chẳng hề có dấu hiệu rơi xuống đây.
Lẽ nào tiêu chuẩn qua cửa là phải hoàn toàn vượt qua cảm giác sợ độ cao ư?
Nhưng chứng sợ độ cao của Giang Phảng xuất phát từ nỗi sợ trong tim.
Muốn khắc phục được nó, trừ khi bố anh sống dậy.
Mà chuyện này chẳng thể nào xảy ra.
Hơn nữa, một trò chơi sẽ không đưa ra hai mục tiêu cần đạt tới.
Giang Phảng ngước mắt nhìn qua, bất ngờ vì phát hiện ra cánh cửa thứ mười hai anh bước vào đã xuất hiện cách chỗ anh đứng năm mét từ lúc nào.
Nó lặng lẽ lơ lửng, giống như một lời mời gọi không âm thanh.
Vào đây đi, vào đây đi…
Đúng như lời thiếu nữ tóc vàng đã nói, cánh cửa “công chúa” từng đi qua sẽ không biến mất, nó luôn đứng ở đó đợi chủ nhân quay lại.
Trong đầu Giang Phảng nảy ra một suy nghĩ.
Phải chăng cánh cửa nằm sau lưng mà anh có thể chạm vào mới chính là cánh cửa thật?
Chỉ cần đi qua cánh cửa này, anh sẽ có thể trở về bên cạnh Nam Chu.
Nhưng anh nhanh chóng đánh bay suy nghĩ này.
Thiếu nữ tóc vàng đã từng nói.
“Chỉ cần ‘công chúa’ cảm thấy trò chơi quá khó, không muốn tiếp tục thì hãy quay đầu lại, mở cánh cửa mình vừa đi qua là có thể thoát khỏi trò chơi.”
“Khi bạn đi qua cánh cửa đầu tiên, bạn có quyền rời khỏi đây bất cứ lúc nào.”
Lời của thiếu nữ có tính chỉ hướng rất rõ ràng.
Cánh cửa phía sau để dành cho người muốn dừng cuộc chơi.
Nếu như quá sợ hãi, có thể lựa chọn rời khỏi đây.
Giả dụ như anh thực sự làm theo suy nghĩ viển vông của bản thân rồi tùy tiện lựa chọn ra khỏi cửa, khả năng cực cao là Nam Chu sẽ phải ở trong thế giới này vĩnh viễn.
Giang Phảng vẫn còn nhớ, sau khi bọn họ hoàn thành nhiệm vụ và ra khỏi thư viện, cánh cửa thư viện bèn khép lại, không thể đi vào được nữa.
Anh không thể dùng Nam Chu để mạo hiểm được.
Cho nên, không thể làm theo suy nghĩ này.
***
Vì thế, Giang Phảng ngẩng đầu nhìn cánh cửa treo trên vách đá cách đây cả trăm mét, tiếp tục nghĩ cách leo lên.
Ánh dương chói lòa, thờ ơ chiếu rọi vào mắt anh.
Cực kỳ giống ánh sáng rực rỡ ánh trên mái tóc như vàng ròng của thiếu nữ khi anh bước vào trò chơi và bắt chuyện với cô ta.
Thiếu nữ tóc vàng tươi cười vô cùng động lòng người bỗng xuất hiện trong trí nhớ của Giang Phảng.
Anh chợt nhớ đến nghi ngờ từng nảy ra trong đầu trong giây phút anh vừa mới bước vào phó bản.
Anh đã đe dọa thiếu nữ tóc vàng bằng lời nói, muốn giết luôn cô ta, muốn thăm dò xem cô ta có tình cảm như người bình thường không.
Thiếu nữ tóc vàng có tất cả cảm xúc của một con người bình thường.
Cô ta đối diện với anh, nở nụ cười nhẹ chẳng hề sợ hãi, còn chủ động ngửa cần cổ mảnh mai trắng nõn, để lộ cổ họng yếu ớt dưới làn da.
Trong trò chơi này, cô ta chẳng hề sợ chết.
Vậy thì rốt cuộc cô ta không sợ chết hay sẽ không chết?
Không bị thương, đồng nghĩa với việc sẽ không thật sự chết đi…
Suy nghĩ trong đầu Giang Phảng khiến anh sợ hãi.
Nhưng suy nghĩ này tiếp tục chuyển động không ngừng được…
Sự sợ hãi của con người sẽ chẳng bao giờ kết thúc.
Trừ khi chết.
Cái chết, đại diện cho lời tạm biệt vĩnh viễn với bản thân, vô cùng hợp với chủ đề sợ hãi.
Chẳng phải có thể đối diện trực tiếp với cái chết mới chính là đỉnh cao của khắc phục nỗi sợ hãi hay sao?
Giang Phảng ước chừng con dao găm trong tay, vạch một đường trong không khí.
Dao găm rất sắc bén, khi quét ngang không khí nó phát ra âm thanh vun vút trong trẻo như tiếng huýt sáo.
Mũi dao lạnh đặt trên cổ họng mình khiến tần suất chuyển động của hầu kết Giang Phảng tăng mạnh.
Dòng khí thoát ra khỏi khoang miệng của anh nóng hầm hập.
Từ đầu đến cuối, con dao găm vẫn ổn định ghê người.
Thử một lần, không thử sao biết.
Chẳng phải vậy ư?
Nhát dao men theo động mạch, rạch chính xác vào khí quản của