Lúc hai người đi xuống đã đến thời gian ăn tối. Bọn họ đi vào một nhà hàng, bên trong đã có rất nhiều người đến ăn. Bởi vì là tiệc đứng, hai người bưng đĩa đi quanh phòng ăn một vòng, đến khi đĩa của Chấn Văn đầy, bọn họ tìm một nơi tương đối yên tĩnh, ngồi xuống.
Đi lại cả một ngày, cuối cùng Chấn Văn cũng thấy đói, ăn ngấu nghiến. Chấn Võ đặt một ly nước bên cạnh cậu, rồi mới ngồi xuống ăn.
Ăn được một nửa, một bé gái tóc vàng mắt xanh chừng ba tuổi chạy tới, bò xuống gầm bàn, chui tới lui dưới chân hai người.
Hai người vội chuyển chân, nhìn bé gái. Cô bé như đang tìm gì đó, tìm một hồi thì gãi đầu, nói bằng tiếng Anh nghe không rõ, như là lầm bầm, cũng giống như đang hỏi hai người.
“Hi, what are you doing?” Chấn Võ hỏi. Cô bé đứng bật dậy, quên mất mình đang ở dưới gầm bàn, đầu cụng lên mặt bàn.
Cô bé nhăn mặt nhưng không khóc, chỉ xoa đầu, rồi cẩn thận chui ra.
“Do you see my Lily?” Cô bé nhìn Chấn Văn, Chấn Võ, giọng nói non nớt hỏi Chấn Văn.
“What is that?”
“Lily is Lily!” Cô bé ôm hai cánh tay trước ngực, lắc lư người, nói.
Chấn Văn, Chấn Võ nhìn nhau, mặc dù nghe hiểu cô bé nói gì, lại như không hiểu cho lắm.
“Lara, you are here.” Một người nước ngoài cao lớn có màu tóc vàng giống cô bé đi tới, thấy cô bé nói chuyện với hai người, vội kéo bé lại, dùng tiếng Trung Quốc cứng ngắc lại rất tiêu chuẩn giải thích, “Xin lỗi, con bé đang tìm búp bê.”
Chấn Võ nhìn quanh nói: “Không sao. Nhưng ở đây hình như không có con búp bê nào.”
Người nọ giải thích cho cô bé, cô bé chợt òa khóc.
“I want my Lily.” Tiếng khóc của cô bé làm mọi người trong nhà ăn nhìn sang. Người nọ dỗ dành, nhưng không có tác dụng.
Ngay khi Chấn Văn không chịu được nữa, định giơ tay bịt tai mình lại, một giọng nói trong trẻo vang lên: “It’s here, Lara.”
Cô gái lập tức ngừng khóc, nhìn sang chỗ phát ra tiếng nói.
Chấn Văn nhận ra người đang cầm con búp bê chính là người nước ngoài đụng vào cậu lúc chiều.
Người kia đi tới trước mặt cô bé, ngồi xổm xuống, lắc lắc con búp bê. Trên mặt cô bé còn vương nước mắt nhưng tỏ vẻ vui sướng vô cùng, cười khanh khách, ôm lấy con búp bê, rồi ôm cổ người kia, hôn chụt lên mặt anh ta một cái, nhân tiện chùi nước mắt, nước mũi lên mặt anh ta.
Người kia vuốt tóc Lara, cười yêu chiều. Ngẩng đầu thấy Chấn Văn, kinh ngạc chỉ cậu: “Hi, we meet again.” Sau đó như sực nhớ ra gì đó, lại dùng tiếng Trung Quốc nói lại. Phát âm của anh kém hơn người nước ngoài lớn tuổi hơn, phải lắng tai mới có thể nghe rõ.
Người nước ngoài trông nhiều tuổi hơn thắc mắc nhìn người trẻ tuổi, người kia giải thích.
Người nước ngoài lớn tuổi hơn tỏ vẻ áy náy: “Xin lỗi, tính cách em trai tôi có chút nóng vội, va vào cậu. Bây giờ Lara lại tới quấy rầy các cậu, rất xin lỗi.”
Chấn Võ lắc đầu tỏ vẻ không sao. Hai người nước ngoài gật đầu lần nữa rồi dẫn cô gái nhỏ rời đi. Cách đó không xa, một người phụ nữ tóc nâu đang mang thai vẫy tay với bọn họ, cô gái nhỏ lập tức chạy tới chỗ người phụ nữ, giơ con búp bê ra.
Nhìn bọn họ rời đi, Chấn Văn nhăn mũi nói: “Con bé khóc giỏi thật, nói khóc là khóc, quá đáng sợ.”
“Lúc khóc lúc cười, thật khó chiều.”
Hai người liếc nhau, đều thầm cảm thấy may mắn về sau mình không phải lo lắng đến vấn đề này.
Chấn Văn nhìn đồ ăn còn trên đĩa: “Con bé khóc làm em không muốn ăn nữa.”
“Ăn thêm một chút đi. Cả ngày nay em chưa ăn gì.”
Chấn Văn chuyển một phần đồ ăn trong đĩa của mình sang đĩa của Chấn Võ, rồi ăn nốt phần còn lại.
Ăn hai miếng, Chấn Văn đột nhiên nghiêng người sang, cười nói: “Này, vừa rồi rõ ràng là anh hỏi con bé, sao nó không trả lời anh, mà lại quay sang hỏi em?”
Chấn Võ cũng nghiêng người sang giống Chấn Văn, nghiêm trang nói: “Bởi vì ánh mắt của em rất giống mắt con búp bê của nó.”
“Vớ vẩn. Là vì nhìn anh nghiêm nghị, làm con bé sợ thì có?”
Chấn Võ sờ mặt mình: “Vậy sao?”
Chấn Văn chỉ mặt Chấn Võ, cười nói: “Vừa rồi mặt anh rất cứng, làm gì mà căng thẳng như vậy?”
“Không thì sao? Cười hì hì với nó?”
“Sao em biết được? Em chưa từng gặp đứa bé nào nhỏ như vậy.”
“Anh cũng thế. Được rồi, nghiêm nghị thì nghiêm nghị, có sao đâu. Dù sao sau này chúng ta cũng không cần đối mặt với trẻ nhỏ.”
Chấn Văn gật đầu, nhìn người ăn tối trong nhà hàng càng lúc càng đông: “Đúng vậy. Nhưng nơi này có rất nhiều trẻ con, chúng ta nên mau tránh đi thì hơn.” Nói xong, nhớ đến tiếng khóc của cô bé kia, cậu rùng mình một cái.
*
Khi bọn họ đến một trấn nhỏ, còn cách thời gian tour du lịch khởi hành chừng nửa giờ. Sắc trời đã tối hẳn, mọi người chậm rãi đi tới nơi này, có mấy đứa trẻ cầm gậy phát sáng, trong ánh sáng từ cây gậy phát ra, nhìn mặt ai cũng biến sắc, quỷ quái.
Chấn Văn nắm tay Chấn Võ, đi dạo quanh trấn nhỏ, ngó đông ngó tây giết thời gian.
Ở chung quanh, dù là trẻ lớn hay trẻ nhỏ đều vô cùng hưng phấn, chạy vòng quanh người lớn nhà mình, tốp năm tốp ba cười đùa, làm thỉnh thoảng bọn họ phải tránh đám trẻ như sắp đụng tới. Bên tai là tiếng cười huyên náo, Chấn Văn không nhịn được, đưa tay móc lỗ tai.
Trời tối dần, thông báo tour du lịch sắp khởi hành cuối cùng cũng vang lên. Mọi người chậm rãi từ hai bên di chuyển tới tuyến đường đến cửa vào.
Chấn Văn suýt nữa bị đám trẻ chạy chen vào giữa hai người đụng phải, Chấn Võ vội ôm cậu, kéo về phía sau, mượn ưu thế chiều cao, tránh đám người xô đẩy.
Tiếng nhạc hoạt náo vang lên, một luồng sáng từ phía trước chậm rãi di chuyển tới. Luồng sáng di chuyển tới đâu, ở đó đều có tiếng người hô lên.
Cuối cùng, một chiếc xe du lịch chạy tới trước mặt bọn họ. Chấn Văn không nhịn được ngáp một cái.
“Chán lắm à?” Nương theo ánh sáng mờ chung quanh hắt tới, Chấn Võ thấy Chấn Văn ngáp liên tục.
“Không phải, rất đẹp. Nhưng mà đi cùng đám trẻ, em thấy mình thành người già rồi, những thứ này đã không còn làm em thấy phấn khích nữa.”
Tuy nói vậy, nhưng khi chùm pháo hoa đầu tiên nở rộ giữa không trung, Chấn Văn vẫn hô lên. Chấn Võ thở phào một hơi – vừa rồi anh có chút lo lắng vì thấy Chấn Văn không quá hào hứng, giờ Chấn Văn chăm chú nhìn pháo hoa, miệng anh nhếch lên, cười thỏa mãn.
Hôm sau, ăn sáng xong, hai người ngồi trên xe du lịch đến khu vui chơi. Tới cổng, Chấn Võ nói cho nhân viên ở đó hay hôm nay là sinh nhật của Chấn Văn, kết quả Chấn Văn có thêm một huy hiệu trước ngực.
Chấn Văn buồn bực nhìn huy hiệu trên ngực – mỗi lần đi qua con rối được người giả trang, đều
có người nói ‘sinh nhật vui vẻ’ với cậu.
“Em không đeo thứ này được không?”
“Không thích hả? Tất cả mọi người đều chúc phúc cho em.”
“Em không quen bọn họ, nhận lời chúc phúc của họ làm gì?”
“Nếu em không thích thì không đeo nữa vậy.”
Chấn Võ đang định tháo huy hiệu trên ngực Chấn Văn xuống, chợt một giọng nói non nớt vang lên: “Happy birthday!”
Chính là cô bé gặp trong nhà hàng hôm qua, trước ngực cô bé cũng đeo một huy hiệu tương tự, hai mắt tròn xoe nhìn Chấn Văn, rồi sờ huy hiệu trên ngực mình, cười ngọt ngào.
Hai nam một nữ đi theo cô bé cũng nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
Chấn Văn không thể không kéo tay Chấn Võ xuống, gượng cười nhìn cô bé, hơi mất tự nhiên nói: “Happy birthday, Lara.”
Cô gái nghiêng đầu hỏi Chấn Văn: “What’s your name?”
Chấn Văn lúng túng đáp: “I’m Nick. He’s Patrick.”
Cô gái nghiêm túc gật đầu, giống như chính thức chào hỏi hai người. Mấy người lớn phía sau cũng tự giới thiệu mình.
Người nước ngoài trẻ hơn tên Jason nhìn bộ quần áo mặc lệch trên người Chấn Văn, Chấn Võ, đang định nói gì đó, anh trai anh ta tên Roy vội kéo lại, chào hai người Chấn Văn lần nữa, rồi cùng Lara và em trai mình rời đi.
Bọn họ vừa đi, Chấn Văn tháo huy hiệu trên ngực mình xuống, nhét vào trong túi áo: “Chúng ta có thể không gặp lại nhóc con kia nữa được không?”
Chấn Võ nhìn vẻ mặt rối rắm của Chấn Văn, cười nói: “Nơi này rộng như vậy, chắc là sẽ không gặp lại đâu. Chúng ta đi chơi ở mấy nơi cô bé không thể đến là được.”
Chấn Văn liên tục gật đầu.
Nơi trẻ nhỏ không thể đến chính là khu trò chơi mạo hiểm. Đầu tiên Chấn Văn chọn chơi trò ‘bay vào vũ trụ’, người xếp hàng ở đó đều là người trưởng thành.
Mới đầu Chấn Võ còn do dự: “Chúng ta chưa chơi bao giờ, không biết có thể chịu được không.”
“Cho nên mới phải thử! Không thử sao biết?”
Kết quả đến khi hai người bước từ trên tàu bay xuống, Chấn Văn vịn tường đi đến ghế đá, ngồi xuống nghỉ ngơi, vỗ ngực, thở gấp.
Sắc mặt của Chấn Võ cũng không khá hơn là mấy, chỉ kiên cường hơn Chấn Văn một chút. Sau khi bình phục, hai người nhìn dáng vẻ chật vật của nhau, không nhịn được mà cùng bật cười.
Chấn Võ cũng vỗ ngực, lại cười vui vẻ: “Thật quá kích thích, tim anh sắp nhảy ra ngoài rồi. Em có dám chơi thêm lần nữa không?”
Chấn Văn nhìn hàng người đang xếp dài, lắc đầu: “Không. Thử một lần là đủ rồi. Trái tim của em cần bình phục lại đã.”
Chấn Võ nhìn quanh bốn phía, vỗ vai Chấn Văn: “Em ngồi nghỉ ở đây nhé, anh đi mua đồ uống.”
“Không cần, chúng ta cùng đi.”
“Ở ngay đằng kia, anh sẽ quay lại luôn.” Chấn Võ kiên quyết, Chấn Văn không kịp phản đối, anh đã chạy tới quầy hàng cách đó chừng mười mét.
Đến khi Chấn Võ trở lại, trên ghế đã có thêm một người, Chấn Văn và Jason đang líu ló cười nói gì đó.
Chấn Võ cầm chai nước lạnh đi tới, áp lên mặt Chấn Văn, cắt ngang câu chuyện của bọn họ.
Chấn Văn nghiêng người tránh đi, ngước đầu nhận ra Chấn Võ, nhận nước cười nói: “Chấn Võ, thật trùng hợp, anh ấy và Khương Vũ Thần là bạn học. Ôi chao, vậy mà cũng có thể gặp!”
Chấn Võ ngồi xuống khoảng giữa không lớn giữa Chấn Văn và Jason, Jason phải dịch người ra sau một chút, nửa mông ngồi bên ngoài ghế, cuối cùng dứt khoát đứng dậy.
Chấn Võ ôm Chấn Văn, nhìn thanh niên người nước ngoài: “Vậy hả? Cậu bao tuổi?”
Jason hơi nhíu mày nói: “Bao tuổi? Không phải chỉ hỏi trẻ nhỏ mới hỏi là bao tuổi sao? Cậu nên hỏi tôi ‘bao nhiêu tuổi’ mới phải chứ?’”
Chấn Võ vô cùng nghiêm túc nói: “Chúng tôi cũng hỏi người chưa trưởng thành như vậy.”
“Tôi trưởng thành rồi, đang học đại học năm thứ ba. Cho nên không nên hỏi như vậy.”
Chấn Văn ở bên cạnh ôm bụng, cố nén cười: “Xin lỗi. Dáng vẻ và biểu cảm của anh lúc nói chuyện thật giống đứa trẻ, cho nên hỏi như thế cũng không sai.”
Jason nhìn cậu cười vui vẻ, cũng theo cười: “Vậy là hỏi như vậy là có ý tốt, là đang khen sao?”
Chấn Võ cúi đầu cười trộm, lúc nhìn lại Jason, vẻ mặt nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn: “Đúng vậy, anh có thể hiểu như vậy.”
Jason chắp tay, cười nói: “Cảm ơn, tôi lại học thêm được một câu nữa. Tiếng Trung Quốc thật khó học, lưỡi tôi sắp biến thành cái đĩa rồi.”
“Không sao, anh có thể tìm Khương Vũ Thần, tiếng Trung của cậu ta rất tốt.”
“Cậu ta rất nhỏ, chúng tôi không học cùng nhau.”
Chấn Văn vừa ngưng cười, đang uống nước, nghe Jason nói vậy, lập tức phun nước ra, suýt bị sặc. Cậu vừa cười vừa nói: “Rất nhỏ? Anh chớ để cậu ta nghe thấy, cậu ta sẽ giết anh đấy.”
Jason sửng sốt nhìn Chấn Văn thoải mái nói ra từ nghiêm trọng như vậy, nghi ngờ hỏi: “Sao cậu ta lại giết tôi? Tôi nói sự thật mà.”
Chấn Võ nhìn vẻ mặt trêu đùa của Chấn Văn, phối hợp: “Có đôi khi nói sự thật rất nguy hiểm, hiểu không?”
Jason cảm kích gật đầu: “Chưa hiểu, nhưng tôi sẽ cẩn thận, không nói câu này với cậu ta.”
“Anh thật nghe lời.” Chấn Văn ngả lên người Chấn Võ, cười chảy nước mắt.