Văn Võ Song Toàn

Chương 102


trước sau

Chấn Văn nhìn điện thoại sắp hết pin, bây giờ là hai giờ bốn mươi lăm phút chiều. Cậu đã chờ ở đây ba mươi phút rồi, Chấn Võ vẫn chưa đi ra. Gọi đến sắp hết pin điện thoại, mà Chấn Võ vẫn không nghe.

Con số nhảy lên hai giờ bốn mươi sáu phút. Cậu gần như ngây người nhìn con số thay đổi, màn hình hết tắt lại sáng, hết tắt lại sáng. Tựa như hành động vô thức này có thể phân tán sự chú ý của cậu, làm cậu không hoảng hốt như lúc mới đầu nữa.

Lúc này đầu óc cậu đã mất năng lực suy nghĩ, chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Chấn Võ sắp đi ra rồi, chờ một lát nữa thôi.

Chỗ cậu ngồi cách cửa tòa nhà chưa tới mười mét, trên một ghế dài nghỉ chân, hai chân không ngừng cử động, hết đứng lên, đi quanh một vòng lại ngồi xuống. Lặp đi lặp lại chuỗi hành động này không biết bao nhiêu lần, nhưng chẳng thể làm cậu bình tĩnh.

Cậu đã định đi tới gõ cửa từng phòng, nhưng lại phát hiện mình không có dũng khí gõ cửa.

Nếu như cửa mở ra, phát hiện Chấn Võ chỉ chăm sóc cho Cố Tiềm đang bị bệnh, liệu Chấn Võ có tức giận vì cậu không tin tưởng anh giống như lần trước?

Hình ảnh của Chấn Võ khi đó vẫn mới mẻ trong ký ức của cậu. Trước đó bọn cậu có ghen tuông, nhưng chỉ là trêu chọc nhau. Bởi vì bọn cậu tin tưởng nhau, nên những ghen tuông kia đều trở thành tình thú.

Nhưng, một khi ghen tuông xen lẫn với không tin tưởng, những tình thú kia sẽ thay đổi, trở thành chua xót. Mà lần trước, trong một tích tắc ngắn ngủi cậu đã bộc lộ sự không tin tưởng đó. Tuy chỉ rất ngắn, nhưng lại bị Chấn Võ nhạy cảm phát hiện, cho nên anh mới tức giận như vậy. Không, không phải tức giận, nói đúng hơn là thất vọng.

Chấn Văn thà rằng Chấn Võ giận cậu, cũng không muốn anh thất vọng về cậu.

Mà nếu như gõ cửa, hai người kia thật sự xảy ra chuyện gì đó thì sao? Mặc dù vẫn luôn tự nhủ chuyện đó là không thể nào, nhưng nó lại không ngừng nhảy vào trong đầu cậu, bởi vì đối với Chấn Võ, Cố Tiềm không giống như những người khác. Cậu không biết sự tồn tại của Cố Tiềm có ý nghĩ thế nào với Chấn Võ, cậu chỉ biết anh luôn rất để ý đến cậu ta. Bởi vì hoàn cảnh của cậu ta rất giống anh sao?

Nếu như bọn họ thật sự có gì đó, cậu không dám chắc có thể khống chế bản thân để không làm tổn thương lẫn nhau.

Cho nên cậu quyết định ngồi đây đợi, chờ Chấn Võ đi ra, chờ chính miệng Chấn Võ nói cho cậu nghe.

Cuối cùng, tiếng bước chân dồn dập truyền tới. Chấn Văn đứng bật dậy, nhìn chằm chằm cửa tòa nhà, hồi hộp đến mức trái tim đập binh binh vào lồng ngực.

Chấn Võ phiền muộn đi ra, vội vã. Anh cầm điện thoại, vừa thao tác trên màn hình vừa chạy ra đường, chặn một chiếc taxi vừa tới, ngồi lên, đi mất.

Miệng Chấn Văn mở lớn, lại chẳng phát ra âm thanh nào. Từ lúc nhìn thấy Chấn Võ đến khi anh lên taxi chưa đến ba mươi giây, nhưng vẫn đủ để cậu gọi anh. Vậy mà tiếng gọi của cậu lại nghẹn trong cổ, trơ mắt nhìn Chấn Võ rời đi.

Có lẽ anh ấy đang gọi cho cậu. Có lẽ anh ấy thấy cậu gọi cho anh ấy vài chục cuộc gọi nhỡ nên vội vã gọi lại.

Chấn Văn cúi đầu nhìn điện thoại còn chưa tới 5% pin, nó vẫn yên lặng giống như ba mươi phút trước.

Chấn Võ không gọi cho cậu!

Cậu không muốn đợi nữa! Cậu buồn bực vì sự do dự vừa rồi của mình. Cậu đi tới ven đường, đang định vẫy một chiếc taxi. Chợt điện thoại của cậu có thông báo tin nhắn mới, vội mở ra xem, bởi vì động tác quá nhanh mà suýt đánh rơi.

Đọc nội dung tin nhắn, Chấn Văn trừng mắt nhìn màn hình, răng cắn chặt, tay siết điện thoại, gắng kiềm chế mình không kích động mà ném điện thoại đi.

Tin nhắn của Cố Tiềm gửi tới, nội dung chỉ có một bức ảnh chụp.

Ảnh chụp không có mặt người, chỉ có hai lồng ngực, đều để trần. Một người trắng nõn, gầy yếu, người còn lại da sẫm màu hơn một chút, cơ ngực nảy nở, còn có một dấu răng rất rõ ràng.

Chấn Văn thở dốc, đầu óc choáng váng. Cậu hít sâu một hơi, ngón tay run run bấm số của Cố Tiềm.

Điện thoại reo chưa hết hai hồi chuông đã có người bắt máy, giọng nói bên đầu kia khàn khàn, lười biếng: “Phản ứng thật nhanh.”

“Cố Tiềm, mày có ý gì?”

“Có ý gì? Chính là ý mà cậu thấy đó!”

“Tao chỉ thấy một bức ảnh. Tao hỏi mày chụp bức ảnh này là có ý gì?”

“Đã rõ ràng như vậy mà cậu vẫn chưa hiểu ra à?”

“Hiểu cái rắm! Mày ở phòng nào?”

“Muốn lên hỏi tội sao?”

Chấn Văn nghiến răng nói: “Tao không muốn mắng mày trên đường.”

“Trên đường? Cậu hỏi tôi ở phòng nào, vậy là cậu đang ở bên dưới? Cậu có nhìn thấy Chấn Võ đi ra không?”

“Mày ở phòng nào?” Chấn Văn như rít ra từ kẽ răng.

Bên kia điện thoại khẽ cười: “601.”

Chấn Văn cúp điện thoại, bàn tay cầm điện thoại nổi xương trắng. Cậu bước hai bậc một chạy lên đến tầng sáu, còn chưa gõ, cửa đã được mở ra.

Chấn Văn xông vào, đóng lại sau lưng.

Cậu nhìn chằm chằm Cố Tiềm đứng cách ngưỡng cửa không xa khiêu khích nhìn mình, cúc áo sơmi chỉ cài một nửa, hai chiếc cúc trên cùng không thấy đâu, vạt áo thò ra bên ngoài quần.

Mặt cậu ta hơi hồng, hai dấu hôn như ẩn như hiện dưới cổ áo, không khỏi khiến người ta suy đoán lung tung cậu ta vừa trải qua chuyện gì.

Lý trí của Chấn Văn hoàn toàn sụp đổ, cậu vung tay đấm thật mạnh lên gương mặt nhởn nhơ của Cố Tiềm. Cố Tiềm bị đánh, lùi về sau mấy bước, ngã ngồi lên chiếc giường bừa bộn.

Không đợi cậu ta đứng lên, Chấn Văn đã xông tới, chống một đầu gối lên giường, dùng nửa người đè lên người cậu ta, một tay túm cổ áo Cố Tiềm, tiếp đến là ba cú đấm nữa.

“Mày đã làm gì Chấn Võ?” Chấn Văn dừng lại, quát hỏi.

Nghiêng đầu, khóe môi bị rách, Cố Tiềm bật cười lớn, tựa như đang rất vui. Cậu ta ho khan mấy tiếng, nói: “Cậu nên hỏi Chấn Võ làm gì tôi mới phải chứ?”

Chấn Văn túm cổ áo Cố Tiềm, kéo đầu cậu ta lên, ghé sát lại nói: “Chấn Võ tuyệt đối sẽ không cho mày chụp bức ảnh như thế trong lúc tỉnh táo. Mày đã làm gì anh ấy?”

Ở thế bị động, còn bị uy hiếp, ánh mắt Cố Tiềm lại bình tĩnh, cợt nhả nhìn Chấn Văn: “Ui, cậu hiểu cậu ấy quá nhỉ? Cậu chắc chúng ta đang nói về cùng một người chứ?”

“Mày muốn ăn thêm vài cú đấm nữa hả?”

Tay Chấn Văn siết chặt, cổ áo càng thít chặt cổ Cố Tiềm, cậu ta bị Chấn Văn lôi dậy, trông như một con rối, cũng chẳng thèm chống cự, nhìn Chấn Văn nói: “Tôi làm gì ấy à? Cậu không đoán ra sao? Cậu tức giận lắm hả? Vậy thì bóp chết tôi đi!”

Chấn Văn nhìn dáng vẻ muốn làm gì thì làm của Cố Tiềm, càng thêm tức giận. Cậu nhảy xuống giường, túm quần áo Cố Tiềm, lôi mạnh cậu ta xuống dưới đất. Va chạm mạnh khiến Cố Tiềm đau đớn cuộn người lại, ôm bụng.

Chấn Văn đạp thêm hai cái, Cố Tiềm cuộn người, nằm nghiêng dưới sàn, không hề phản kháng.

Chấn Văn lật người Cố Tiềm lại, túm tóc cậu ta, bẻ mặt cậu ta
lại, buộc Cố Tiềm đối mặt với mình: “Tao biết mày muốn chết, mày có thể tự đi tìm cái chết. Nhưng đừng chọc tao, càng không được đụng đến Chấn Võ. Nếu để tao thấy mày còn xuất hiện bên cạnh anh ấy, tao sẽ cho mày muốn chết cũng không xong!”

Cố Tiềm bị túm tóc mà gương mặt biến dạng, mặc dù giọng điệu của cậu ta không biểu lộ chút sợ hãi nào nhưng lời nói ra rất khó hiểu: “Đừng, tôi sợ lắm.”

Cố Tiềm như vậy làm lửa giận trong lòng Chấn Văn không có chỗ phát tiết. Cậu buông tay, mặc cho Cố Tiềm ngã xuống đất, vang lên tiếng ‘bịch’ rất lớn. Nhìn Cố Tiềm nằm đó không nhúc nhích, cậu đột nhiên có cảm giác mình vừa đụng vào thứ gì đó rất ghê tởm.

“Mày không bị bệnh, mà mày bị điên rồi!” Chấn Văn bước giật lùi ra cửa, nhìn căn phòng nhỏ hẹp. Điền Duy Thành nói đây là một căn phòng có thể cho người ở, nhưng dù bên ngoài mặt trời đang lên cao, trong căn phòng này lại chỉ có một chút ánh sáng. Chút ánh sáng ấy lúc này đang chiếu lên mặt Cố Tiềm. Chấn Văn chợt có cảm giác sởn tóc gáy, tựa như người nằm nơi đó là người đã chết, mà gian phòng này chính là quan tài của cậu ta.

Chấn Văn mở cửa phòng, xông ra ngoài. Nhìn thấy người như vậy, trong căn phòng thế này, nếu tiếp tục ở lại, cậu không thở được nữa mất!

Chấn Văn chạy vội xuống lầu, hòa vào tia nắng lung linh, có cảm giác như mình vừa từ thế giới bên kia trở lại.

Rốt cuộc Chấn Võ đụng vào loại người gì thế này?

Nghĩ đến Chấn Võ, cậu lấy điện thoại di động ra, nhìn màn hình đã tắt ngóm, Chấn Văn đột nhiên cười trào phúng.

Cậu ngẩn người đợi bên ngoài nửa giờ, liên tục gọi điện, lại không có can đảm đi lên đối mặt với Chấn Võ.

Sự do dự này thật không giống cậu. Vương Chấn Văn không biết sợ, mặc kệ hậu quả mà xông tới phía trước biến đâu mất rồi? Thứ gì đã khiến cậu trở thành thế này? Cậu trở thành thế này từ lúc nào?

Cất điện thoại vào trong túi, nhìn đường, cách Học viện Pháp luật không xa, có thể loáng thoáng nhìn thấy cổng trường. Cậu lê đôi chân rệu rã đi tới cổng trường, từ chỗ đó cậu có thể tìm được đường về nhà.

Mặc dù đã từng xuất hiện không biết bao nhiêu lần, nhưng cậu không muốn thừa nhận một sự thật khiến cậu sợ hãi: cậu và Chấn Võ không giống nhau.

Chậm rãi cùng Chấn Võ trải qua từng chút một, từ ngày tỏ tình đến giờ, quãng thời gian trắc trở đó, cậu luôn chắc chắn, cậu yêu Chấn Võ, đây là chuyện duy nhất cậu khẳng định. Mà Chấn Võ cũng yêu cậu, đây là điều duy nhất cậu để ý.

Còn những thứ khác, dường như cậu đều để Chấn Võ xử lý, cậu chỉ trốn dưới cánh tay anh, hưởng thụ cảm giác ấm áp được anh che chở.

Cậu chưa bao giờ hỏi Chấn Võ có thích cách sống như vậy không. Dường như bọn cậu đã quen ở bên nhau, Chấn Võ đã quen, cậu cũng đã quen, cho nên không ai muốn thay đổi.

Cho dù sự khác nhau giữa bọn cậu dần xuất hiện, nhưng cậu đều phớt lờ, lấy lý do chỉ cần bọn cậu yêu nhau để tự mê hoặc mình.

Cậu luôn miệng nói muốn độc lập, không muốn quá ỷ lại vào Chấn Võ, nhưng cậu chưa từng thực sự cố gắng. Ngẫm lại, những hành động biểu hiện bề ngoài đó thật quá nực cười.

Dù cậu như vậy, Chấn Võ vẫn hết lần này đến lần khác bao dung, chưa một lần ép cậu làm theo ý muốn của anh, trừ một lần kia. Bây giờ nghĩ lại, dường như mỗi quyết định của Chấn Võ đều nghĩ đến cậu đầu tiên, mà cậu lại chưa từng nghĩ đến cảm nhận của Chấn Võ trước khi làm. Cậu luôn tự cho rằng sống dưới sự bảo vệ của Chấn Võ là lẽ đương nhiên.

Cậu nói vừa nãy của Cố Tiềm: “Cậu chắc chúng ta đang nói về cùng một người chứ?” không ngừng vang lên trong đầu cậu.

Đúng là Chấn Võ còn có một dáng vẻ khác mà cậu không hiểu, bản thân anh cũng chưa từng buông bỏ quá khứ.

Còn cậu, càng ngày càng ỷ lại vào Chấn Võ, cũng bắt đầu lo được lo mất, sợ hãi những ngày tháng tốt đẹp này sẽ không còn. Có lẽ tiềm thức của cậu đã nhận ra nếu cậu cứ mãi đòi hỏi như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày bị cướp mất.

Về đến dưới nhà, nhìn lên cửa sổ căn phòng mình, có lẽ Chấn Võ đã về rồi. Mồ hôi trên người bị gió thổi qua, khiến cậu lạnh run. Lúc này cậu rất nhớ cái ôm của Chấn Võ, dù cho nếu như Chấn Võ biết được chuyện cậu vừa làm, anh sẽ giận cậu, cậu cũng sẽ thừa nhận.

Nhưng mở cửa, trong nhà trống vắng, Chấn Võ vẫn chưa về. Tại sao Chấn Võ còn chưa về? Đương nhiên cậu không biết, cũng không có hứng thú suy đoán đáp án.

Chấn Văn sạc pin điện thoại, quăng mình lên giường, nhìn chằm chằm bóng điện trên trần, mãi cho đến khi hai mắt cay xè, cậu mới nhớ ra mình chưa bật điện thoại lên.

Điện thoại được khởi động lại, tin nhắn từ một số điện thoại lạ lập tức hiện lên: “Em ở nhà chờ anh, đừng đi đâu cả. Anh có chút việc, sẽ về muộn. Anh cần tìm hiểu rõ ràng một chuyện, chờ anh trở về, anh sẽ kể cho em nghe. Còn nữa, có việc gì thì gọi vào số này.”

Là Chấn Võ sao? Mặc dù là số điện thoại lạ, nhưng giọng điệu thì đúng là Chấn Võ.

Có nên nhắn tin hỏi anh không? Nhưng Chấn Võ đã nói là anh có việc, thôi vậy.

Chấn Văn trả lời: “Vâng.”

Sau đó, ném di động, tiếp tục nhìn đèn trên trần.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện