Thời gian thấm thoát trôi qua.
Du Hoạc và Lam Hạ ở bắc Mạn cũng đã qua hai năm.
Mấy năm này Kinh Thương Bắc Mạn càng phát triển.
Riêng Cửu Đỉnh sau hai năm đã mở tổng cộng mở đến 200 tiệm Cửu Đỉnh.
Cứ nửa năm nhóm Du Hoặc mở 50 tiệm.
Một năm là 100 tiệm.
2 năm là 200 tiệm.
Tuy vậy nhóm Du Hoặc vẫn thấy không đủ.
Bởi Bắc Mạn có tới 250 thành.
Mà thành nào cũng khá rộng.
Tuy vậy Cửu Đỉnh đóng góp không nhỏ cho sự phát triển Bắc Mạn.
Kinh Thương phát triển thì quân Đội ấm no.
Binh lính còn có lương.
Với Dân chúng Bắc Mạn.
Đế Vương là người có tài.
Lo cho dân.
Chỉ cần nhìn vào hai năm này là rõ.
Dân chúng no đủ ra sao.
Ngay cả ăn mày cũng được ban cho chỗ ở tại khu tập thể.
Đây là khu xây dựng các phòng nối liền nhau.
Các dãy phòng phân theo hàng lối rõ ràng, Sạch sẽ.
Khu này rất rộng xây đến cả trăm phòng.
Ăn mày và thất nghiệp có thể đến đăng ký để ở.
Ngoài ra Đế Vương còn tăng cường nông nghiệp.
Tạo việc làm cho ăn mày và người thất nghiêp.
Mức lương nhận được cũng khả quan.
Tuy vậy luật lệ đề ra cũng khắt khe: Kẻ nào phạm tội trộm cắp.
Ăn chặn, ăn quỵt bạc, vật phẩm của khu mình làm xẽ bị bỏ tù.
Nên người làm công rất thật, không dám làm bậy.
Ngoài ra còn nhiều chính sách rất hay, khiến dân chúng hết lòng khen ngợi.
Luật lệ mới do Đế Vương đề ra cũng nghiêm khắc nên Bắc Mạt rất ổn định.
Hai năm trở lại đây.
Bắc Mạn có nhiều chuyện vui.
Như Thánh Vương thành thân với Tướng lĩnh Thừa Uyên.
Hay Đế Vương lấy Công chúa Diêu Quốc làm Vương Hậu.
Càng thắt chặt giao hảo giữa Đại Lân và Diêu Quốc.
Nhưng chuyện yên bình chưa bao lâu thì hôm nay dân chúng bên đường hoẳng hốt khi gặp Sứ Giả truyền tin từ Kinh Thành phi ngựa gấp rút lao trên đường.
Miệng hô to: Cấp báo từ Kinh Thành mau tránh đường.
Cấp báo từ Kinh Thành.
Cả dân chúng náo loạn xôn xao:
- Sao lại cấp báo.
Kinh Thành Xảy ra chuyện gì rồi.
- Trời ơi.
Đã lâu lắm rồi không cấp báo như vậy.
- Ta lo quá.
Không biết truyện gì đây.
Dân chúng xôn xao bàn luận.
Sứ Giả lao ngựa đến cửa cung hô to.
Thống lĩnh nghe vậy vội mở cửa cũng cho người chạy cùng dẫn đường vào điện.
Đế Vương đang ngồi trong thư phong thì Du công công vọi lao vào nói to: Chủ Công cấp báo từ Kinh Thành.
Đế Vương nghe song đứng phắt dậy đi vội ra chính Điện.
Sứ giả thấy Đế Vương vội quỳ gối tham kiến: Tham kiến Chủ Công
Đế Vương vội nói: Miến lễ mau nói có chuyện gì.
Sứ giả nói: Tam Hoàng tử cấu kết Vu Tộc và Tề quốc.
Hạ độc Bệ Hạ.
Làm phản Tranh ngôi.
Đế Vương nghe song không tin dược hỏi: Phụ Hoàng sao rồi.
Sứ giả nói: Bệ Hạ trúng độc.
Tam Hoàng Tử đã có chuẩn bị trước.
Mua chuộc hai vị công công đi bên Bệ Hạ từ lúc Bệ Hạ còn nhỏ.
Bệ Hạ quá tin tưởng nên uống canh.
Cũng may, Bệ Hạ dạo này không thích canh yến nên uống có hai thìa thì ngưng.
Sau đó độc phát tác.
May mà không ảnh hưởng tính mạng.
Nhưng để lâu ảnh hưởng sức khoẻ.
Không có thuốc giải chỉ sống thêm được 10 năm.
Vu tộc đưa lệnh.
Đại Lân phải cắt Toàn bộ 200 thành Đông Hạ mới đưa thuốc giải.
Tình hình nguy cấp mong Đế Vương nhanh đưa ra chính sách với Vu tộc và cứu Bệ Hạ.
Bệ Hạ nổi giận cho người điều tra ra là Tam Hoàng Tử.
Lúc hạ lệnh bắt Tam Hoàng tử được người đưa sang Vu tộc rồi.
Đế Vương nghe song tức giận hô tô.
Vu An.
Vu công công vội vào quỳ nghe lệnh.
Đế Vương nói: Rung chuông thành Bắc Nhận.
Rung hai tiếng.
Để triệu tập Văn võ Bá quan gấp vô đây cho trẫm.
Thành Bắc Mạn có một chuông đồng cực lớn.
Được xây trên Đài cao.
Rung một chuông là Chuyện liên quan đến Bắc Mạn
Rung hai Chuông liên quan đến Kinh Thành.
Rung ba Chuông là báo quốc tang.
Khi Chuông Vang tức là Triệu Tập gấp toàn Bộ văn võ bá quan.
Hôm nay trong không khí yên bình của Bắc Mạn.
Thì bỗng hai tiếng chuông đồng vang vọng cất lên.
Toàn bộ Tướng lĩnh và Bá quan giật mình vội chạy về Vương cung.
Dân chúng càng thêm lo lắng.
Sau nửa khách văn võ bá quan đã tụ tập đầy đủ trước điện.
Đế Vương cho Sứ Giả thuật lại mọi việc.
Văn võ bá quan nghe song đều tức giận.
Bọn Vu Tộc đánh hoài không chết này.
Đế Vương nói: Lần này chúng ta phải xử Vu tộc.
Thống Lĩnh Thừa Nhâm nói: Bẩm chủ công Vu Tộc quá ngang ngược.
Lần bày có liều