Cơ duyên ông trời ban đến với nhóm người Du Hoặc là vào một ngày cuối tháng sau.
Đúng vào mùa mưa tầm tã.
Dám Du hoặc kết sổ sách các tiệm cuối tháng nên về trễ.
Lúc trời đã tối.
Con đường từ huyện về đến thôn Đào Nhai không xa.
Mất chưa tới nửa canh giờ đi xe bò, nên đi ngựa nhanh hơn.
Trêm đường sẽ có vài cái miếu không chủ, nhưng vẫn có hương khói.
Đây là do dân lập nên cầu cho kinh tế trong vùng phát triển.
Thỉnh thoảng sẽ có người lòng tốt tự nguyện đến quét dọn và dâng hương.
Do về lúc trời tối nên trên đường không một bóng người.
Khi đám Du Hoặc đi gần qua một cái miếu thì cả đán nghe như có tiếng trẻ con khóc.
Cả nhóm học võ nên tai rất thính.
Hàn Á ra hiệu dừng ngựa lại nói: Sao lại có tiếng trẻ con khóc ở đây.
Trác Nhạc: Hình như ở trong miếu.
Lâm Phúc nói: Chúng ta đi vô xem.
Cả nhóm xuống ngựa để ngựa cách miếu một khoảng rồi cả nhóm đi nhẹ tới miếu
Phát hiện không có gì nguy hiểm mói đi vô miếu.
Trong miếu có sẵn đèn cầy.
Đèn cầy rất lớn.
Lúc nào cũng sáng.
Đến sáng khi cháy hết sẽ có người đến thay.
Khi cả nhóm bước vào thì thấy tiếng khóc một đứa bé trai khoảng 7 tuổi đang ngồi trong lòng một công tử.
Vị công tử này đã ngất sỉu từ bao giờ.
Đám Hàn Á đến xem thì thấy vị công tử này còn rất trẻ chắc tầm tuổi Thời Dạ.
Cả Đám chuẩn bị xem xét thì đứa trẻ 7 tuổi khóc to vươn tay với đám Hàn Á nói: Mấy người cứu ca ca đệ với.
Cứu huynh ấy với.
Trác Nhạc hỏi: Sao lại bị ra thế này.
Đứa trẻ nói: Bọn ta bỏ nhà ra đi.
Lâm Phúc nghe song tưởng nghe lầm hỏi lại: Bỏ nhà.
Đứa trẻ nghe vậy giải thích: Nhà ta lục đục nội bộ.Phụ thân đuổi ca ca đi nên ta trốn theo.
Hàn Á nom vị công tử một lúc thì kêu: Bị đói nên ngất.
Giờ tính sao.
Lam Hạ hỏi đứa trẻ: Nhà đệ ở đâu.
Đứa trẻ nói: Nhà ở trên phủ ấy.
Đám Lam Hạ nhìn nhau song quyết định.
Cả nhóm khiêng người này và đưa đứa trẻ ra ngựa đem về.
Cứu rồi nói sau.
Đợi tỉnh lại rồi tính.
Do nhà Du Hoặc to nên để ở nhà Du Hoặc.
Lam Nguyệt thấy nhóm Du Hợc khiêng người về mà hết hồn.
Sau khi nghe giải thích thì thở phào.
Lam Nguyệt suống bếp lấy cháo nóng lên cho bọn Hàn Á giúp người này ăn.
May hôm nay trong nhà nấu cháo nên cũng đỡ mất thời gian đi nấu.
Còn đứa nhỏ thì vừa bê bát cháo húp vừa đứng cạnh giường nhìn Truy Bân cho xa ca mình uống cháo.
Lam Nguyệt thấy vậy nói: Con ra bàn ngồi ăn cho ngon, ca ca không sao đâu, chỉ đói thôi.
Đứa trẻ nghe vậy bỏ cái chén lên bàn rồi chắp hai tay với nhóm Hàn Á nói:
Ta tên Vu Đông.Cảm ơn các huynh cứu giúp, ta hiện tại chẳng có gì đợi sau này ta về nhà nhất định sẽ trả ơn.
Nhóm Truy Bân thấy vậy thì càng khẳng định suy đoán ban đầu.
Hai huynh đệ nhà này gia cảnh chắc giàu có lắm.
Nhìn tác phong đứa trẻ này mà xem.
Lam Nguyệt thấy hành động của Vu Đông mà nói: Còn nhỏ vậy mà tác phong rất tốt, nhà con chắc khá giả lắm nhỉ.
Vu Đông nghe vậy trả lời: Ta là con của Tuần phủ Nam An
Nhóm Du Hoặc nghe song giật mình.
Con Tuần phủ sao lại như thế này.
Du Hoặc hỏi: Dù sao cũng là con Tuần phủ.
Sao dễ bị đuổi ra khỏi nhà như vậy.
Vu Đông nói: Nói ra các huynh không tin chứ.
Phụ thân tức giận ca ca.Phụ thân lỡ miệng đuổi huynh ấy đi mà huynh ấy đi thật.
Ta chạy đuổi theo thế là đi theo luôn.
Trác Nhạc hỏi: Đệ đi theo mà ca ca đệ cũng cho đi hả.
Vu Đông nói: Đúng vậy.
Huynh ấy nghĩ mang nhiều bạc sẽ chẳng chết đói được.
Huynh ấy sẽ thuê một cái trọ ở huyện Mao Mân ta và huynh ấy ở.
Đợi mẫu thân lo lắng thể nào cũng cho người kêu bọn ta về.
Nhưng ai mà biết sui thế.
Mới chớp mắt đi ngoài đường mà túi tiền mất tiêu.
Ta và huynh ấy nếu về giờ này thì mất mặt lắm.
Với lại mẫu thân thương bọn ta thế sẽ cho người đón bọn ta nhanh thôi.
Nên bọn ta dò