Turan lại đang đọc sách. Với mỗi con chữ hiện lên trong tâm trí, nó cảm nhận loại lực lượng thần kỳ dần dấy lên càng thêm mạnh mẽ trong người mình.
Là Thần tinh đang tích lũy đến điểm giới hạn của Thần cấp. Nói cách khác, Turan đang sắp gia tăng Thần cấp bản thân, đạt đến Thần cấp 15.
Từ đêm giao nhiệm vụ cho Shelah tới nay chỉ trôi qua có ba ngày. Thời gian ngắn như vậy, vốn không nên có nhiều sự thay đổi để có thể thúc đẩy Turan nâng cao Thần cấp bản thân. Về cơ bản, cả Darmil và Kull đều chưa báo tin tức gì về, đồng nghĩa với việc hai người họ vẫn còn đang chăm chỉ rèn luyện, từng chút một tích lũy Thần tinh và kinh nghiệm ở nhiều mặt.
Tất nhiên, cũng chẳng phải là Turan mất kiên nhẫn. Thời gian đối với nó chưa bao giờ là dư dả, luôn luôn được tận dụng một cách hợp lý nhất.
Sự thật thì, thời cơ đã tới. Vừa mới chiều nay, Turan nhận được một tin tức mà nó đã chẳng mong chờ có thể nhận được vào thời điểm hiện tại.
Là tin xác nhận về sự tồn tại của phó bản mang tên ‘Nơi trú ẩn của hoa tuyết’. Nguồn tin cũng khá bất ngờ, chính là cô nàng Iskeiya. Xem ra cô ta không hề coi nhẹ câu hỏi của Turan như nó đã tưởng, còn tìm ra nó đang ở đây.
Điều đáng tiếc là đối phương lại không đích thân xuất hiện. Do tính chất của việc mà cô ta muốn làm nên có lẽ không tiện lộ diện quá nhiều, có khi còn đang chật vật náu mình ở thành Junil đi. Dù sao thân phận bản thân cũng không cho phép.
Thế nên lúc mà Turan nói rằng đối phương sẽ tự tìm đến mình cũng là vô tình đặt ra cho cô ta một bài toán khó. Nó mong muốn ít nhất cô nàng phải làm được đến mức đấy thì mới xứng đáng để bàn chuyện hợp tác sâu hơn. Làm ăn bất lợi, nó sẽ không nhún nhường.
Nói đến chuyện thời cơ, Turan là thật lòng xem trọng. Sự tồn tại của nữ người sói luôn là một điểm khúc mắc và rất có thể là điểm mấu chốt để nó sử dụng làm thẻ bài trên bàn đàm phán với các vị thần.
Không hề nói quá. Turan đã suy nghĩ rất nhiều, và nhận ra rằng việc thần Syrathr cho phép nữ người sói quay lại với mình khi nó đạt đến Thần cấp 15 là có ý nghĩa riêng, cũng ẩn chứa mưu tính của bản thân cô ta. Turan trước đây sẽ không dám mạo hiểm, nhưng kể từ khi thần Syrathr thay đổi thái độ và phương thức đối xử với nó, việc này đã có tính khả thi.
Thậm chí, một cách ngông cuồng mà nhìn nhận thì đây sẽ là một cuộc hợp tác ngầm giữa Turan và thần Syrathr.
Mục đích của Turan có hai. Trước hết là lợi dụng mối quan hệ để từng bước tiếp cận các tồn tại là thần, tranh thủ giành lấy càng nhiều hiểu biết về họ càng tốt. Đối tượng ở đây sẽ không chỉ giới hạn ở hai chị em Chính thần của Sự sinh trưởng và của Không khí. Vốn là cách đây không lâu, nó cũng đã vươn tay đến một vị thần khác rồi.
Thần Zizra – Chính thần của Sự minh mẫn. Điều đáng tiếc là cho tới tận bây giờ, Turan vẫn chưa nhận được thêm tin tức nào từ vị thần ấy. Có lẽ đối phương không xem trọng nó, hoặc là e ngại bị các vị thần khác nhòm ngó mà không dám manh động.
Bàn cờ của các vị thần, Turan mơ hồ cảm giác rằng bản thân đã có thể mường tượng được. Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Mục đích còn lại, là hòng khai phá khả năng của linh hồn song sinh và hai chữ hồn máu nằm trong tên chủng tộc của nữ người sói Camilier: sói tuyết trắng hồn máu, hay Huyết hồn Bạch tuyết lang.
Sự tồn tại của linh hồn, đặc biệt là ở phần hồn, Turan đang ngày cảm nhận được rõ ràng hơn. Sự giúp ích của viên đá sinh mạng ở lòng bàn tay trái từ sau sự biến mất của Hạt giống của Sự sinh trưởng là không thể phủ nhận, cùng với đấy cũng là một mối nguy hại tiềm tàng.
Turan không hi vọng trở thành một Tử thần Sứ đồ, bất chấp lợi ích nhận được từ đó. Chỉ nghĩ đến rằng một kẻ mà cơ thể lẫn linh hồn bị tàn phá đến cùng cực mà vẫn có thể tiếp tục tồn tại đã khiến nó rùng mình ớn lạnh muốn tránh thật xa rồi.
Không có cách nào đồng cảm.
Thế nên, để mọi việc không vượt khỏi tầm kiểm soát bản thân, Turan muốn tìm hiểu sâu hơn, thậm chí là sớm nắm giữ sức mạnh ấy. Chỉ có thế, nó mới may ra tìm đến được giải pháp cho tình huống của mình. Đây có lẽ là sẽ là một quyết định sai lầm, nhưng nó không hối hận. Vẫn còn tốt hơn là buông tay đón nhận kết quả một cách hèn nhát.
– Nếu mình bằng cách nào đó hấp thụ được phần hồn của cô ta…
Turan lẩm bẩm. Nó vừa thốt thành lời mà không kiểm soát. Tiếng nói dù nhỏ, nhưng hoàn toàn không giống bản thân lúc bình thường.
Turan đang cảm thấy hưng phấn lạ thường. Nó thèm muốn, khao khát.
Cơn nghiện linh hồn lại đến. Ngay khi mà Turan đang chăm chú đọc sách, ngay khi mà nó chỉ vừa để ý nghĩ của mình chạm đến thứ gọi là hồn máu kia, mà bản thân vẫn còn chưa biết được thứ đó vốn như thế nào.
Ngứa ngáy, đầy khó chịu. Không gian căn phòng vốn dĩ không lớn, giờ lại trở thành nhỏ như một chiếc hộp, khiến Turan thật muốn phá toang.
Nhưng nó cố kiềm chế, hai tay