Shelah ho sặc sụa, cố vùng ra từ đống đổ nát. Cô ta vừa định chạy đi, lại do dự, vẻ lo sợ nhìn về phía kẻ đang co người quằn quại trên mặt đất.
Cô nàng thật sự không biết bản thân nên làm gì vào lúc này cả. Đối phương trông chẳng ổn chút nào, rất có thể đang cần cô ta giúp đỡ. Nhưng cô ta vốn cũng chẳng biết bản thân có thể giúp được cái chi.
Động tĩnh không nhỏ ở chỗ Turan nhanh chóng gây nên sự chú ý cho cả làng Naveur. Những thành viên trong đội phòng vệ chạy đến đầu tiên, quan sát một hồi liền đổ dồn ánh mắt về phía Shelah.
Lẽ dĩ nhiên, Shelah bị cho là kẻ gây ra tình huống bất thường này. Họ đến cùng vẫn xem trọng chủ nhân của chiếc chìa khóa Naveur hơn hết thảy, còn cô ta chỉ là người ngoài. Nếu không phải vì chủ nhân bày tỏ thái độ, họ có bị đánh chết cũng sẽ không thừa nhận đối phương.
Turan đứng dậy, bước ra ngoài qua đống đổ nát. Shelah đã sớm tránh xa một chút, vẫn còn lưỡng lự ở giữa việc muốn lại gần giúp hay chạy đi.
Mấy thành viên của đội phòng vệ vẻ đầy cảnh giác quan sát. Họ không có manh động. Chủ nhân đang đứng đó, tốt hơn hết là chờ lệnh.
Kì thực, nếu đánh lên, phần thắng của đám người là hoàn toàn bằng không. Shelah có thể yếu so với Turan, nhưng cô ta vẫn là du hành giả Thần cấp 15, giải quyết đám du hành giả Thần cấp thấp này là quá dễ dàng.
– Đi nghỉ hết đi.
Turan cất tiếng, giọng nói có phần vội vàng, nhưng uy nghiêm thể hiện ra khó mà nhầm lẫn được. Nó đang ra lệnh.
Đội phòng vệ ai nấy nhìn nhau, xong rồi chỉ đành thoái lui, quay trở về với nhiệm vụ của bản thân. Bất kể tình huống trông có khả nghi như thế nào thì lệnh đã được phát ra, việc họ có thể làm chỉ là tuân theo mà thôi.
Nói dứt lời, Turan chẳng buồn quan tâm họ có làm theo hay không liền đã quay người bước trở lại phòng. Cơ thể nó run rẩy, khó khăn lắm mới ngồi được lên ghế mà không té mất.
Turan hít sâu một hơi. Nó muốn uống chút gì đó, chỉ tiếc là bản thân giờ không thể tự làm lấy được. Ấm trà đã nguội lạnh ở trước mặt giờ mà nâng lên, chín phần mười là sẽ bị đổ hết sạch.
– Cậu… không có việc gì chứ?
Giọng nói vẻ lo lắng cùng e sợ vang lên ở đối diện. Turan ngước mắt nhìn đến, thấy được dáng người chật vật của Shelah đang chờ đợi câu trả lời. Đòn vừa rồi của nó rõ ràng là đã gây tổn thương không nhỏ cho cô ta.
Kể cũng lạ. Sau một hồi quằn quại trên đất, tâm trí Turan bỗng cảm nhận được một cơn hoảng hốt mà trở nên tỉnh táo. Dù vậy, cơ thể của nó vẫn chìm trong trạng thái khó kiểm soát, cố lắm mới bước ra ngoài kêu được một câu rồi vội vàng quay trở lại ngồi ở đây.
Cơn nghiện linh hồn vẫn còn đang diễn ra, Turan biết chắc về điều đó. Chỉ là bây giờ, đồng thời cũng đang có một thứ khác tồn tại chiếm lấy tâm trí của nó, làm thành cân bằng. Đây có thể tốt, cũng có thể xấu, nhưng nó thực tế là không có sự lựa chọn, chỉ đành chờ xem tình hình sẽ thành thế nào mà phản ứng cho phù hợp.
– Cô không nên ở đây.
Turan thốt. Nó không thể đảm bảo rằng bản thân sau một giây kế tiếp sẽ còn có thể kiềm chế chính mình. Shelah quá mạo muội rồi.
– Tôi lo cho cậu.
Lời nói ra thản nhiên và chân thành như thể vốn dĩ phải như vậy. Shelah lưỡng lự thêm chút rồi quả quyết ngồi vào đối diện, cũng bắt đầu thay ấm trà.
Turan nhắm hờ mắt, suy nghĩ một chút, lại thôi. Nó nhìn chằm chằm gương mặt có hơi tái mét của đối phương, bất giác cảm thấy tội lỗi. Bị dọa sợ tới thế này mà vẫn cố nán lại, thật chẳng biết cô ta là ngu ngốc hay dũng cảm nữa.
– Vừa rồi… thật xin lỗi.
Turan cất tiếng. Đây là điều nhỏ nhất mà nó có thể làm bây giờ. Kì thực nếu cẩn thận nghĩ lại, chuyện xảy ra vốn do Shelah tự tiện xâm nhập phòng nó mà không có sự cho phép.
Shelah hai mắt sáng lên, vẻ háo hức, nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường. Cô ta hẳn vừa muốn chiếm lợi, đòi đền bù, vẫn may là còn chưa phải quá ngu ngốc để thốt thành lời trong tình cảnh hiện tại.
– Sự tình của Rafalei thế nào rồi?
Turan hỏi, ý định tháo gỡ tình huống khó xử.
Shelah hơi suy nghĩ, đáp:
– Cô nhóc đã cởi mở hơn. Tôi cũng đã dạy cho cô nhóc học hát. Mọi việc diễn ra khá thuận lợi, chỉ là… cô nhóc rất mau mệt.
Turan gật nhẹ đầu vẻ đã hiểu. Những việc này nó đều biết, nhưng lời xác nhận từ Shelah là vẫn cần thiết.
Điểm mấu chốt hẳn nằm ở việc Rafalei mau mệt khi học hát. Đây cũng khó mà tránh được vì mỗi khi cất tiếng hát, cô nhóc đều vô thức vận dụng nguyên khí của mình. Nhìn chung, để chờ đến lúc thật sự hình thành kỹ năng sẽ cần rất lâu, mà hiện tại nó lại khó mà xác định được việc mà cô nhóc đang làm mang đến tác dụng gì.
Turan vốn cũng không trông mong gì nhiều, chỉ muốn thử một chút, xem xem có thể giúp được cho mình trong việc hình thành kỹ năng từ chiêu kiếm của bản thân hay không. Vì không có một nguồn kiến thức đáng tin cậy nào về việc đó, nó chỉ đành tự tìm cách. Nếu may mắn mà Rafalei có được kỹ năng, nó cũng có thể dựa vào đó mà