Rồi chẳng mấy chốc, hình bóng mà Turan đã đoán trước sẽ sớm xuất hiện đã đứng ở ngay trước mặt nó.
Đối phương vẫn mang vẻ đẹp lộng lẫy đầy sức quyến rũ một cách lạ kì ấy, nâng lên gương mặt hồng hào cùng nụ cười nhàn nhạt vừa có nét uy nghi lại chẳng kém phần xinh xắn.
Ánh mắt trực chỉ Turan, như nhìn thấu tâm can nó.
Và bất ngờ, cô ta cất tiếng:
– Ngươi hoảng hốt.
Turan bỏ ngoài tai lời của đối phương, hỏi:
– Đức Chính thần có việc tìm tôi?
Thần Syrathr có vẻ không hài lòng với phản ứng của Turan, nhưng cũng đáp:
– Đừng lo lắng.
Ta vội vàng đến đây, mục đích chính là để ngăn cản em gái mình làm điều dại dột.
Turan hơi suy nghĩ, lại không cho là thật.
Thấy nó không có ý lên tiếng, thần Syrathr bèn nói tiếp:
– Mục đích khác, là chấn chỉnh suy nghĩ của ngươi.
– Chấn chỉnh? – Turan nhíu mày.
– Là những mối nghi ngờ.
– thần Syrathr thản nhiên bảo – Đầu tiên, ta không hề giám sát ngươi.
Turan nhất định không tin.
Sự việc diễn ra tới bây giờ quá mức trùng hợp rồi.
– Có điều, – thần Syrathr bổ sung – em gái của ta tương đối cứng đầu.
Ta không quản nổi.
“Điêu.” Turan mắng thầm.
Đối phương rõ ràng là cố tình thả cho thần Fyratr muốn làm gì thì làm, thậm chí có khi là thao túng.
– Thứ hai, nữ người sói ngươi muốn tìm không phải là do ta mà thả ở vương quốc Danlion.
Turan thầm mắng một lần nữa.
Từ ngữ nó dùng mặc dù có khác biệt nhưng ý nghĩa không sai lệch nhiều.
Thần Syrathr nắm giữ tự do của Camilier, giờ khi nữ người sói được thả ra, cô ta lại bảo không phải do mình mà vị trí trở thành vương quốc Danlion.
Không hề để ý tới vẻ bất mãn trên gương mặt của Turan, thần Syrathr tiếp tục:
– Thứ ba, ngươi không làm chủ bản thân mình.
– Gì-?!
Turan bất giác thốt.
Nghe lời này, nó khó mà giữ bình tĩnh nổi.
Đây là chạm tới điểm mấu chốt của nó.
Nó tức giận, có điều vẫn may còn chưa tới mức trực tiếp đấu khẩu với đối phương.
Ai là ai, bây giờ nó còn nhận thức rõ.
Khóe môi thần Syrathr hơi giương lên, là vẻ đắc ý.
Cô ta dường như rất thích thú với phản ứng vừa rồi của Turan.
– Cuối cùng, để tránh làm ngươi hoang mang, có muốn đi cùng ta một chuyến?
Lời đề nghị bất chợt từ thần Syrathr ngược lại mới chính là thứ làm Turan hoang mang.
“Cô ta nói thế để làm gì? Có thể đi đâu?”
Muôn vàn câu hỏi thi nhau hiện lên trong tâm trí nó.
Turan khốn khổ đưa tay đỡ lấy đầu mình.
Nếu bây giờ mà có một chiếc giường cùng cái gối thật êm thì sẽ tốt biết bao.
Phải rất khó khăn, Turan mới thốt lên được:
– Đi đâu?
– Đến điện Roughiard, gặp những người ở đó.
– Không!
Turan từ chối ngay lập tức, như một phản xạ tự nhiên.
Và chẳng mất quá lâu để nó nhận ra sai lầm của mình.
Thần Syrathr hé miệng, nở một nụ cười rực rỡ xen lấy ít phần ghê rợn, nhưng vẫn khiến người ta khi nhìn vào cảm thấy thật cuốn hút.
Dưới áp lực nặng nề và những luồng thông tin phức tạp lẫn lộn vào nhau bắt Turan phải không ngừng suy nghĩ, nó đã mất cảnh giác.
Nó ngỡ rằng bản thân có đủ trí thông minh và sự tỉnh táo để sống còn, nhưng giờ lộ ra thật ngu muội biết bao.
– Ngươi.
Biết nơi đó.
Thần Syrathr cất giọng âm vang, nhưng thể đang tuyên bố một điều gì cực kì quan trọng.
Hẳn là định kết tội tên du hành giả đáng thương trước mặt mình đi.
Turan quyết định giữ im lặng.
Nó kì thực cũng chẳng biết nên nói gì vào lúc này.
Mọi thứ đều vô cùng bất lợi cho nó, và mọi hành động có thể làm hay lý lẽ có thể đưa ra đều trở thành vô căn cứ, và ngu ngốc.
Thần Syrathr bước tới vài bước, miệng nói ra từng tiếng như lời thì thầm:
– Ta tự hỏi làm sao ngươi biết được nơi đó.
Turan tiếp tục im lặng, ánh mắt hơi chuyển, cố tìm một điểm tập trung.
– Metrosios sẽ không tiết lộ cho ngươi.
Jorz cũng không.
Thần Syrathr vừa nói vừa tiến lên, từng bước như đang dẫm đạp lên lòng tự tôn và niềm hi vọng của Turan.
Nó chừng tan vỡ.
– Ngươi có thể giải thích.
Tại sao không?
Turan lắc nhẹ đầu, suy nghĩ một chút, lại bảo:
– Một vị thần, làm thế này, rất vui sao?
– Vui? – thần Syrathr thốt, bĩu môi – Ta không biết.
Ngươi nói xem, ta có phải đang vui hay không?
Chủ đề đột nhiên bị thay đổi chỉ vì một câu hỏi có phần ngớ ngẩn của Turan.
Nó lấy làm lạ, cũng chẳng dám tin tưởng.
– Cô trông rất vui.
Turan đưa ra một nhận định bình thường nhất có thể lúc này, theo như yêu cầu từ đối phương.
– Ừm.
Vậy thật tốt.
Cảm ơn ngươi.
Thần Syrathr nói rồi đưa tay lên xoa nắn vẻ mặt của mình một chút.
Chỉ thế, cô ta liền lấy lại dáng vẻ uy nghi vốn có của mình.
Thần, thật khó nắm bắt.
– Thế, Roughiard, ngươi có muốn đi hay không?
Turan nhíu mày.
Nó tưởng rằng mình đang bị tra hỏi về lý do bản thân biết về điện Roughiard chứ.
Nhưng gì thì gì, đối phương đã chẳng truy cứu nữa thì tất nhiên là chuyện tốt, chí ít là vào lúc này.
– Không.
– Turan đáp – Tôi chưa sẵn sàng.
– Có ta đi cùng ngươi.
– thần Syrathr tỏ ý động viên.
– Tôi bây giờ chẳng có gì cả.
– Turan khẳng định.
– Ngươi có ta.
Thần Syrathr nhấn giọng, ánh mắt hiện lên ý kiên quyết.
Turan thấy vậy thì bần thần hồi lâu.
Nó chẳng ngờ đến được rằng đối phương sẽ nói lời và tỏ ý như thế.
Giờ con cờ như nó đột nhiên trở nên cực kì có giá trị rồi chăng.
Chỉ có điều, sự thật là Turan vẫn chưa sẵn sàng.
Điện Roughiard mà thần Syrathr đang nhắc đến chính là nơi mà hội đồng các Chính thần nắm giữ và chịu trách nhiệm quản lý thế giới này sẽ thỉnh thoảng tụ họp để bàn luận và đưa ra các quyết định.
Sở dĩ Turan được biết là do rồng Deln đã nói, dựa trên giao kèo giữa hai bên.
Thần Syrathr chắc hẳn đang mưu tính điều gì đó, nhưng nước đi của cô ta quá điên rồ rồi.
Turan thật chẳng thể nào hiểu nổi vì sao cô ta lại dám mang nó đến đối mặt với các