Darmil ngồi trên ghế sau của xe, vẻ mặt hiện lên sự chán chường.
Nó chẳng biết chuyện gì xảy ra, nhưng bản thân bị đội trưởng thúc giục, chỉ vừa mới vội vàng phân bố điểm thuộc tính cộng thêm xong thì liền bị kéo lên xe, một mực chạy thẳng cho tới bây giờ.
Do đó, nó hoàn toàn không có cơ hội nào để thử thứ sức mạnh đang trào dâng trong cơ thể này cả.
Turan ngồi ở bên cạnh, liên tục lật xe hàng đống tài liệu, vẻ mặt cực kì nghiêm túc khiến cho Darmil chẳng dám hó hé lời nào dù cho lòng có thắc mắc.
Câu hỏi lớn nhất vẫn là, liệu cậu ta có đọc kịp nội dung hay không, vì lật nhanh quá mà.
Lái xe là Kull.
Đối với điều này, cậu ta không có phản đối vì vẫn thường làm, chỉ là hiếm khi trong trường hợp có mặt đội trưởng như thế này.
Là có phần áp lực, Darmil đoán thế.
Bản thân là một người đã trải qua không ít lần thi bằng lái, nó tự tin có thể hiểu được.
Chiếc xe bán tải chạy bon bon trên con đường tối.
Giờ mới vào chiều, nhưng những thân cây ở xung quanh dần xuất hiện nhiều hơn che đi ánh sáng, cho thấy cả đội đang tiến sâu hơn vào khu rừng dưới chân dãy núi Taurus, và hẳn sẽ đến được sườn núi sớm thôi.
Dọc đường, Darmil có trông thấy một vài nhóm du hành giả ăn mặc có nét giống nhau.
Họ đều dùng đôi mắt chăm chú quan sát chiếc xe bán tải chạy đi, nhưng chưa từng có ai đứng ra làm phiền, cứ như đã biết trước được rằng tụi nó sẽ tới.
Hơn hết là, không có quái.
Thực tế thì có vài con ngẫu nhiên xuất hiện, nhưng đều bị Turan bỏ qua, giải thích rằng sẽ người có người đối phó.
Và quả đúng là thế, cũng chính là mấy du hành giả kia.
Darmil trong lòng nổi lên băn khoăn.
Nó không muốn nghĩ nhiều, nhưng cảm giác được sự tình nghiêm trọng mà bản thân lại hoàn toàn mù tịt, khó tránh khỏi bất an.
Bây giờ cho nó đánh nhau với một đám quái thống lĩnh thì còn khiến nó dễ chịu hơn.
Ít nhất là thỏa thích.
Có điều, nghĩ kỹ thì Turan nhất định sẽ không để chuyện như vậy xảy ra.
Cậu ta đang rất vội, và vì thế cả tổ đội này đều sẽ vội.
Chính Kull cũng đã tăng tốc độ xe chạy lên đến mức cao nhất có thể mà vẫn đảm bảo an toàn rồi.
Hồi lâu, Turan hít sâu rồi thở ra một hơi, đặt đống tài liệu sang bên, mở miệng bảo:
– Darmil, cậu phân bố điểm thuộc tính như thế nào rồi?
Nghe đến câu hỏi này, Darmil vô thức giật nảy mình.
Nó hoảng hốt, bởi vì dường như bản thân đã mắc phải một sai lầm.
Vốn nó định nghiên cứu thật kỹ rồi mới tiến hành phân bố, trước sự thúc giục của đội trưởng thì thành vụng về.
Dĩ nhiên, Darmil không có ý đổ lỗi cho Turan.
Đây hoàn toàn là do nó.
Việc đơn giản như thế cũng làm không xong.
Rồi nở một nụ cười khó coi nhất có thể, Darmil đáp:
– Tôi… cộng hết vào… thuộc tính sức mạnh… Ừm, là vậy.
Tiếng động cơ xe chạy chợt trở nên thật nổi bật, vì bầu không khí trầm tĩnh đến nặng nề trong buồng xe hiện lên.
Darmil cảm thấy lạnh sóng lưng.
Nó đang bị nhìn chằm chằm bởi cả hai người đồng đội của mình.
Kull thậm chí chẳng thèm để ý phía trước xe là cái gì luôn.
– Toàn bộ đều dồn hết vào thuộc tính sức mạnh? – Turan thắc mắc – Tổng cộng 75 bậc?
– Ừm.
Darmil gật nhẹ đầu xác nhận.
Nó không thể tránh né, cũng chẳng có ý định làm thế.
Vẻ mặt Turan theo đó bỗng hóa thành trầm tư.
Nhìn đến Kull, Darmil thấy cậu ta cũng đã quay đi, tiếp tục tập trung vào công việc của mình.
Thật tốt, Darmil cảm thấy như vậy.
Nó rõ ràng đã mắc lỗi, nhưng những người đồng đội của nó vẫn chẳng trách mắng, mà còn như thể đang tìm cách sửa chữa.
Du hành, thật là tốt.
Xe chạy thêm được đoạn, Turan lại hỏi:
– Cảm giác như thế nào? Lúc đó và cả hiện tại.
Darmil hơi suy nghĩ, đáp:
– Cũng chẳng có gì đặc biệt lắm.
Toàn thân đau nhức một trận lớn, xong thì đâu lại vào đấy.
Bây giờ thì… cảm giác chính mình rất mạnh, muốn đánh một hồi.
Thực tế, Darmil xác nhận rằng cơn đau khi ấy chính là kinh khủng nhất mà cuộc đời mình từng trải qua.
Nó đau như thể từng khúc xương của nó bị người ta nghiền nát một cách trực tiếp, khi mà bản thân vẫn còn đang giữ vững ý thức.
Nó vốn tưởng rằng sẽ ngất đi, nhưng cứ vậy mà vượt qua.
Thật dễ khiến người ta hoảng sợ.
Chỉ là, Darmil cũng chẳng có sợ hãi, có chăng là lo lắng.
Nó lo rằng chính mình gây ra sai lầm này sẽ không thể nào cứu vãn được, mang rắc rối cho tổ đội.
Tình huống tồi tệ nhất là bị tổ đội bỏ rơi.
Nhưng may mắn là, việc như vậy hẳn là sẽ không xảy ra.
Darmil còn muốn du hành cùng tổ đội mình thêm nhiều lắm.
Đã thế, Darmil nhất định sẽ cố gắng thể hiện cho thật tốt, giúp ích cho tổ đội nhiều hơn, nhờ đó đền bù cho sai lầm của bản thân.
– Thế… có thấy mệt không? Hoặc là, cảm giác khó mà khống chế nổi lực lượng?
Turan đặt ra hai câu hỏi.
Đối với câu đầu tiên, Darmil lắc nhẹ đầu.
Nó chẳng hề thấy mệt chút nào.
Tình trạng hiện tại so với mấy lần du hành hay luyện tập còn kém không ít.
Còn về khả năng khống chế, Darmil không dám đưa ra nhận định.
Nó chưa được thử qua một chút nào.
– Cần phải đánh một trận.
– Darmil thốt.
– Cũng đúng.
Turan đồng tình, sau đó quay đầu hướng về phía Kull, khiến cậu ta rùng mình một cái, hoảng hốt kêu lên:
–