Turan bước ra ngoài, đưa mắt quan sát một hồi.
Nó đã sớm trông thấy được đối phương, nhưng hiện tại vẫn cần xác nhận một chút xem chuyện ở nơi đây có đang bị ai khác nhìn đến hay không.
Vừa rồi, cũng chẳng phải là xe của tổ đội bị tấn công, mà do chính Kull trong khoảnh khắc phát hiện được bất thường và lòng dâng lên cảm giác nguy hiểm mà lập tức phản ứng, ép cho xe phải dừng lại theo cách tàn bạo nhất.
Nhưng là hiệu quả.
Turan lại quan sát thêm một lúc.
Hai người đồng đội của nó có vẻ như không trông thấy được đối phương, âu cũng là điều dễ hiểu.
Dù sao thì mục tiêu chính vẫn là nó đây.
Bước về trước vài bước, chợt cảm giác cơ thể như bị hút đi rồi lại mau chóng giống như thường, Turan biết là bản thân đã lọt vào trong một loại phép hoặc kỹ năng nào đấy do đối phương gây ra.
Thế này hẳn cũng sẽ tránh được không ít rắc rối.
Nghĩ rồi, nó mở miệng:
– Đức chính thần có việc?
– Gọi ta Fyr.
Đối phương lên giọng quả quyết, dường như rất bất mãn với cách gọi vừa rồi của Turan.
– Vậy, Fyr, cô tìm tôi có việc gì?
Đức Chính thần của Không khí sẽ chẳng vô duyên vô cớ tìm nó lần nữa.
Cả hai chỉ vừa mới tách ra thôi, thời gian còn chưa được một buổi.
Huống hồ chi trước đấy còn là do chính chị cô ta xuất hiện gây sức ép.
Fyr có muốn tiếp tục ở lại hẳn cũng đành chịu phép mà thôi.
– Ta đến đưa đồ.
Nói rồi, Fyr lất ra một chiếc bình thủy tinh chứa đựng bên trong thứ chất lỏng đặc sệt màu vàng tươi.
Chiếc bình không quá lớn, chỉ hơi to hơn nắm tay một chút.
Turan tỏ ý nghi hoặc, nhưng trước ánh mắt thúc giục của đối phương thì vội nhận lấy.
Cảm giác đầu tiên về chiếc bình là rất nặng, phải đến vài cân là ít.
– Đây là gì?
Turan hỏi.
Nó không có vội sử dụng kỹ năng chủ đạo của mình.
– Phần thưởng nhiệm vụ của ngươi.
– Fyr đáp – Tinh chất hoa Sylphon.
Turan ồ nhẹ một tiếng.
Tinh chất hoa Sylphon được nêu trong phần phần thưởng của nhiệm vụ thăng Thần cấp đến 15 mà thần Syrathr đã giao cho nó.
Nó hoàn toàn không biết công dụng của thứ này là gì, nhưng một bình vừa đủ, tức là đối phương đã xác nhận nó hoàn thành nhiệm vụ.
Cụ thể như thế nào thì cần phải suy xét thêm.
Giờ, Turan vẫn nên tập trung vào sự tình trước mắt đã.
Bỏ bình tinh chất vào trong túi trữ vật xong, nó hơi cúi đầu, lên tiếng:
– Cảm tạ đức Chính thần.
– Đừng nói với ta.
– Fyr thốt, tỏ vẻ không hài lòng – Ngươi nhận lấy là được.
Xong, hai người cứ đứng đấy im lặng nhìn nhau.
Turan đoán chừng Fyr còn có việc, không thì cô ta nên sớm rời đi.
Thần Syrathr đến được một lần thì tất nhiên có thể đến thêm một lần nữa.
Khi ấy thật chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Khốn khổ nhất vẫn chỉ có mình nó.
Trước ánh mắt nghi hoặc của Turan, Fyr tặc lưỡi, bước về trước, bỏ qua nó rồi cứ thế hướng về phía chiếc xe bán tải.
Turan thấy thế thì hoảng hốt, nhưng còn chưa kịp nói lời nào thì đối phương đã giành trước:
– Ta đi cùng ngươi.
– Đi cùng?
Turan thắc mắc, lại vội vàng dẫn dường, mở cửa cho Fyr bước trong xe, ngồi ở ghế sau, cũng là chỗ của nó trước đấy.
Darmil ngồi ở ghế bên cạnh, vẻ mặt đầy ngạc nhiên trông lấy người khách mới đến.
Đầu óc cậu ta mãnh liệt vận chuyển, vẫn phải chờ đến khi Turan đưa mắt ra hiệu thì mới giật mình, vội vàng bước khỏi xe, vòng lên trước mà ngồi vào ghế phụ lái.
Turan thay thế chỗ Darmil.
Cứ vậy, chờ cho đến khi chiếc xe bán tải hoạt động trở lại, từ từ lăn bánh về trước thì nó mới cất tiếng:
– Cô đến đây… không có vấn đề gì chứ?
Tình huống hiện tại thật sự là gây khó dễ cho Turan.
Nó đâu thể trò chuyện thoải mái với đối phương được khi hai người đồng đội đang có mặt ở đây.
Nhưng một mực chạy về trước trong khi bản thân chưa nắm rõ được tình hình thì nó chẳng thể an tâm nổi.
– Có, mà cũng không có.
Fyr hời hợt đáp, có vẻ không muốn nói nhiều về chuyện này.
Turan khéo léo tránh né, bảo:
– Nếu vậy, chuyến đi còn phải trông cậy vào cô rồi.
– Tất nhiên.
Fyr trố mắt thốt, làm vẻ đắc ý, tiếp tục:
– Không có ta, ngươi đừng mong sự tình thuận lợi được dù chỉ một chút.
Mặc dù bản thân cảm giác là hoàn toàn ngược lại, nhưng Turan cũng chỉ cười trừ cho qua.
Nó biết vụ việc của nữ người sói Camilier không đơn giản, nhưng để cho Fyr tham gia vào thì chỉ có càng thêm loạn.
Cơ bản nhất, là vượt ngoài tầm kiểm soát của nó.
Nó không ưa được.
Darmil ngồi trước, không dám nhìn ra sau, kể cả tán chuyện với Kull cũng đành nhịn.
Kull thì có phần thoải mái hơn, dù sao là có việc để làm.
Mối quan hệ giữa Turan và Fyr biểu hiện ra cho đến bây giờ không giống với bạn bè, lại không kém hơn.
Có điều, cũng chẳng phải chuyện gì xấu, thế thì hẳn là tốt.
Fyr cùng đi trong chuyến này, Turan biết là sẽ khó mà cứ đặt hai người đồng đội của mình sang bên để tách biệt với cô ta.
Vậy nên, phương án thích hợp nhất là khiến cho mọi người dần có thể hòa hợp và chấp nhận tình cảnh hiện tại.
Chuyện như thế, lại chẳng thể trông cậy vào Fyr.
Cô ta không làm loạn là Turan đã rất mừng rồi.
Vấn đề trước mắt là làm thế nào để giải thích về sự xuất hiện của Fyr, kế đó là thân phận của cô ta.
Về thân phận, hơi mơ hồ là được, chỉ là như thế khó mà khiến đồng đội của Turan an tâm.
Đề phòng lẫn nhau là tốt, nhưng gây phật lòng một vị thần chẳng phải điều hay.
– Cô biết vị trí của nữ người sói chứ?
Turan cất tiếng hỏi.
Nội dung chuyến đi sang vương quốc Danlion, hai người đồng đội của nó đã có nắm bắt được phần lớn.
Nếu giả định Fyr là một người đến giúp đỡ đáng tin cậy, họ hẳn cũng sẽ thả lỏng.
Tuy nhiên, câu trả lời Turan nhận được lại là:
– Không biết.
Ngươi nên trông cậy vào chính mình.
Nhờ ta, ngươi trả không nổi.
“Vậy ra cô ta có thể biết.”
Turan thầm nhận định.
Nó vốn không định nhờ vả gì Fyr, nhưng nếu là chính cô ta chủ động giúp đỡ thì không tiện từ chối.
Hiện tại, có đầu mối là tốt rồi.
– Cũng phải.
Turan gật nhẹ đầu nói, chú ý thấy hai người đồng đội đã bớt căng thẳng.
Cũng không rõ họ là vì lý do gì mà như thế, nhưng đều tốt cả.
Chiếc xe bán tải tiếp tục di chuyển về trước.
Động cơ của xe thỉnh thoảng phát ra vài tiếng động bất thường,