Tuyết rơi ngày một dày hơn, đồng thời có gió nổi lên mỗi lúc một lớn.
Turan đoán chừng sắp có bão tuyết xảy đến, nhưng tính toán có lẽ vẫn cần thêm một ít thời gian.
Lúc này, Camilier đứng bên cạnh Turan, vẫn một mực giữ im lặng, trong lòng không rõ đang suy nghĩ cái gì.
Từ đối phương, nó cảm nhận được một nỗi lòng nặng trĩu đang được giải tỏa.
Kì thực, cũng không phải là Turan thật sự cảm nhận được, mà đúng hơn là nó đã từng trải qua chuyện như thế, nên dường như thấy được chính bản thân mình ở vị trí của nữ người sói bây giờ.
Điều như vậy, tốt hay xấu cũng khó mà nói.
Camilier đã trải qua những gì, Turan không hề biết.
Từ khi nghe về thân phận đối phương – một sinh vật thảm họa, cụ thể là người sói tuyết trắng hồn máu, nó đã luôn đặt ra hàng đống câu hỏi trong đầu mình, giờ gặp mặt lại chẳng biết nên bắt đầu như thế nào.
Huống hồ chi, chính nó còn chẳng rõ ràng liệu sự tồn tại của sinh vật thảm họa có đáng bị ghét bỏ hay không, hay rằng nó chỉ đơn thuần sợ hãi, vì chính mình không tài nào khống chế nổi.
Trên thực tế, lý do mà Turan chọn giữ lấy Camilier, để rồi bây giờ đến đón cô nàng bất chấp phải đi một quãng đường dài đầy chông gai và nguy hiểm, đều là vì nó thấy được lợi ích ở trên người đối phương.
Sự thật rằng đối phương là một sinh vật thảm họa chỉ khiến lợi ích có thể đạt được càng thêm to lớn.
Ít nhất, là về mặt lý trí, hạn trong những gì Turan có thể suy tính được.
Sự khủng khiếp của một sinh vật thảm họa, Turan chưa từng chứng kiến, cũng khó thể nào tưởng tượng nổi.
Lại nói, bản thân nữ người sói có phải là sinh vật thảm họa không, hay liệu chính cô ta có biết điều đó, vẫn đều chưa được xác định một cách chắc chắn.
Nếu ở cạnh Turan lúc này là sự hiện diện của phần linh hồn hung dữ của Camilier thì có lẽ nó đã có thể dễ dàng gặng hỏi.
Nó không e sợ đối phương nổi giận với mình, nhưng nếu là vì vài lời phán xét không rõ ràng của kẻ khác mà dành lòng nghi hoặc một cách ác ý lên người bên cạnh, thật chẳng tốt chút nào.
Là một người đội trưởng, Turan nên hiểu rõ sự ảnh hưởng của hành động như thế.
Lúc nào mà chính những người đồng đội chiến đầu kề bên nhau lại chẳng có một vài bí mật muốn giữ cho riêng mình đâu.
Bây giờ làm vậy với Camilier, nó lại nên làm thế nào với Darmil, Tiffia và nhất là Kull đây.
Dĩ nhiên, cực chẳng đã, Turan vẫn sẽ làm ra hành động cần thiết.
Chỉ là giờ còn chưa đến lúc.
Nó muốn quan sát thêm.
Đưa mắt nhìn nữ người sói hồi lâu, Turan tặc lưỡi, quyết định tiếp tục chờ đợi.
Cô nàng chừng như đang trông mong điều gì đấy xảy đến, giữa trời tuyết rơi mỗi lúc một nặng thêm này.
Bất chợt, trong đầu Turan nảy lên một ý nghĩ.
Nó theo đó phóng tầm mắt mình đi thật xa, vào sâu phía sau màn tuyết rơi dày đặc khó thể nào thấy rõ được.
Turan không chắc mình nên thấy được điều gì ở đấy, nhưng ý nghĩ vừa nảy lên ấy thật khiến người ta run sợ.
Turan lắc nhẹ đầu, như một phản xạ của bản năng hòng khiến bản thân tỉnh táo lại.
Nó đang tự dọa mình.
Nếu còn như vậy, không khéo sẽ sinh ảo giác mất.
– Cậu chủ.
Camilier đột nhiên cất tiếng, giọng nhỏ nhẹ và điềm tĩnh, nhưng từng tiếng đều có thể nghe được thật rõ mặc cho gió nổi lên ù ù bên tai.
Turan quay sang, thấy được đối phương.
Khoảng cách giữa hai người có một đoạn ngắn, mặc cho trời tuyết rơi và gió thổi đầy, nó vẫn thấy được cụ thể từng chi tiết một trên gương mặt trắng bệch của nữ người sói.
Ánh mắt long lanh, ẩn chứa cái nhìn xa xăm, mang theo ý tứ không gì khác hơn là trông cầu sự cho phép.
– Chuyện gì?
Turan hỏi.
Nó muốn nghe yêu cầu của Camilier.
Đó cũng nên là lời giải đáp cho những thắc mắc trong đầu nó bây giờ.
– Khi một bông tuyết rơi xuống, nó nằm đó.
Lặng im và lạnh giá.
Từng bông từng bông một chồng lên nhau, đè sát vào nhau như muốn sưởi ấm, nhưng chỉ càng thêm lạnh lẽo.
Những lời nói bất định, nhưng bằng cách nào đó Turan nghe hiểu được từng chữ một.
Nó mơ hồ tóm được phần ý nghĩa quan trọng nào đấy.
Không để ý tới ánh mắt nhìn chòng chọc của Turan, Camilier tiếp tục:
– Mỗi một bông tuyết tồn tại, là để rơi xuống, đắp thành từng lớp thật dày.
Chúng có thể mang nhiều ý nghĩa tùy thuộc vào từng người khác nhau vào những tình huống riêng biệt.
Thế nhưng bản thân chúng, vốn chỉ đơn giản là tồn tại, và rơi, một cách khách quan và duy nhất.
Turan hít sâu một hơi.
Nó nghĩ ngợi.
Tuyết rơi, có lẽ thật sự chỉ đơn giản như thế.
Ý nghĩa do kẻ khác chủ quan gán ghép cho, nào có quan trọng với chính bông tuyết ấy.
– Tuyết từ đâu mà có… – Camilier nói, giọng hơi run lên – Khi không trông chờ vào mục đích, nó tìm về nguồn cội, lắng nghe và lấy đó làm lời mệnh cho mình.
Sống còn, và tạo thế.
Vô vàn bông tuyết nối tiếp nhau, thành một bầu trời tuyết, phủ khắp thế gian.
Và thế, chúng sống trọn đời của mình, đến khi tan đi.
Đó có lẽ chính là lúc mà bông tuyết cảm thấy bình an nhất.
Turan nhếch mép, muốn nói gì đó, lại thôi.
Lời nhiều lại thành thừa.
Nó vốn đâu có hiểu biết gì về đối phương mà cất tiếng lung tung.
Tuyết rơi, là một loại hiện tượng.
Bông tuyết rơi, là một đối tượng.
Sống đâu bao giờ là dễ dàng, nói chi là sống có ý nghĩa.
Turan muốn ngộ.
Cảm giác muôn vàn tri thức chợt