Phải rất lâu sau đấy, tâm tình của Natyr mới dần ổn định, chỉ còn thỉnh thoảng nấc lên một tiếng.
Darmil cũng đã sớm đưa cô nàng về phòng của mình, tìm một chỗ riêng tư.
Bất kể chuyện gì xảy ra, nó cũng không thể bỏ mặc đối phương được.
– Rốt cuộc đã có chuyện gì? Nói tôi nghe.
Darmil nhỏ giọng bảo, dùng khăn tay lau đi mấy vệt nước mắt hiếm hoi bên khóe mắt của Natyr.
Cô nàng vội vã muốn trả lời, nhưng vẫn phải nấc một tiếng rồi mới đáp:
– Nhà… nhà… Feinter thua rồi…
– Thua? Vậy Pongru…
Darmil giấu vẻ ngạc nhiên thốt.
Nó không rành lắm về tranh đấu giữa các gia tộc với nhau, nhưng rõ ràng trước đây không lâu, bản thân còn đã giúp Pongru thắng một vụ cá cược với đối thủ trường kỳ của cậu ta là Greiten thuộc nhà Hointarous.
Tính ra mới chừng hơn ba tháng mà thôi, vậy mà đã ra kết quả rồi.
– Cậu ấy vẫn sống tốt, nhưng mà… không giữ tôi nổi nữa.
Darmil nghe được vẻ bất lực trong giọng nói run run của cô nàng người mèo.
Cô ta nói trắng ra là đã bị bỏ rơi.
“Cậu ta dám…!” Darmil quát thầm, nén giận.
Nó không quan tâm lý do là gì, nhưng chẳng thể nào tha thứ được cho hành động ấy của Pongru.
Cậu ta trước đấy còn ra mặt bảo vệ cho Natyr, thế mà giờ làm thành ngược lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
– Đừng giận mà.
Natyr sợ sệt thốt.
Cô ta hoàn toàn cảm nhận được cơn tức giận toát ra hừng hực của Darmil.
Nếu chẳng phải là nó không có ác ý, kẻ có Thần cấp tương đối thấp như cô ta đã sớm bị ép cho sùi bọt mép mà té xỉu trên đất rồi.
– Pongru cũng là không còn cách nào khác.
Natyr vội nói thêm, lo lắng nếu mình không kịp giải thích, Darmil sẽ trút giận lên đầu Pongru.
Tới khi ấy, đừng nói nhà Hointarous, cho dù cả vương quốc đứng ra cũng không cứu nổi nhà Feinter khỏi sự hủy diệt một cách đúng nghĩa.
Có điều, nhìn nhận sự việc theo hướng khác, lại giống như Natyr đang cầu xin, lợi dụng Darmil vậy.
Nói không chừng, chính cô ta mới là kẻ sẽ bị hủy diệt trước.
Cho nên, cô nàng người mèo giờ không dám manh động.
Trước đấy hoàn toàn là do cảm xúc bùng phát sau khi bị dồn nén quá lâu mà lại gặp được người có thể giúp đỡ mình thoát khỏi cơn hoạn nạn.
Mặc cho cố gắng của Natyr, Darmil vẫn chẳng hề cảm thấy cơn giận trong mình nguôi ngoai đi chút nào.
Nó vẫn biết rằng không nên để mất kiểm bản thân, thế nhưng để làm được là chuyện không dễ.
Nhất là, những gì xảy ra gần đây khiến Darmil cảm giác được sự bất lực càng lúc càng đè nặng lên mình, và nó bất giác ham muốn giải tỏa.
Chuyện trước mắt đây chẳng phải vừa hay nằm trong khả năng của nó sao.
– Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Darmil trấn an một câu rồi đứng dậy, bước ra khỏi phòng, chẳng chừa cho cô nàng người mèo bất kì cơ hội nào khuyên giải mình.
Cô ta rõ ràng cũng không thể làm gì hơn, chống lại cơn giận toát ra từ nó cho tới giờ đã là hết sức rồi.
Vừa đóng cửa lại, Darmil lập tức báo tin cho Kull.
Cậu ta mất một lúc khá lâu mới chịu xuất hiện, chừng như đang bận chuyện gì đó.
– Làm sao?
Kull cất tiếng, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy.
– Cậu còn nhớ Pongru của nhà Feinter không?
Darmil hỏi.
Nó vẫn nhớ vụ ám sát hồi diễn ra giải đấu Harenthrum, Kull chính là một trong những sát thủ được gửi đến.
Dù vậy, nó không chắc là cậu ta có biết hay quan tâm về tổ đội Pongru, bởi vì mục tiêu của vụ ám sát chỉ có Camilier mà thôi.
– Nhớ.
Tôi có không ít thông tin về họ, cậu muốn gì?
Kull đáp ngay để tránh làm mất thời gian, sau đó mới làm vẻ nghĩ ngợi.
Darmil há miệng định nói, lại cảm thấy mình cứ tra hỏi linh tinh sẽ khó mà giải quyết được vấn đề, bèn bảo:
– Natyr, đồng đội của Pongru bị cậu ta bỏ rơi rồi, có thật không?
Lần này thì Kull không vội đáp, nhíu mày.
Câu hỏi của Darmil đơn giản và trực tiếp, nhưng Kull biết rõ sự tình không chỉ là như thế.
Hơn nữa, nếu là nó quan tâm tới chuyện này, cậu ta càng cần phải xem trọng, nhất là về phương thức xử lý.
– Sẽ tốn thời gian… Cậu cứ chờ trước, đừng manh động.
Kull nói, tỏ vẻ muốn rời đi, nhưng vẫn kiên nhẫn đợi có được sự xác nhận của Darmil thì mới an tâm.
– Tôi đi cùng cậu.
– Darmil thốt.
– Không được.
– Kull từ chối – Cô ta còn ở trong phải không? Giờ tới cậu định bỏ rơi cô ta ư?
Lời này của Kull làm Darmil sững cả người hồi lâu.
Quả thật, ý muốn của nó là biểu hiện không thể chối bỏ được của sự ích kỷ.
Đã vậy thì chí ít, nó không nên rời xa Natyr lúc này.
– Được.
Nhờ cậu.
Cùng với lời nói đó, cuộc nói chuyện giữa hai người đồng đội kết thúc.
Kull trong chớp mắt biến mất ở góc tối của hành lang, còn Darmil thì quay trở lại vào phòng nơi có cô nàng người mèo đang ngồi ở góc giường run rẩy chẳng rõ vì lý do gì.
Sáng sớm, Darmil sau một hồi do dự thì mới chịu bước ra khỏi phòng, xuống sảnh, gọi cho mình vài món ăn đơn