Nhà Altoris có liên lạc với Kull trong lúc cậu ta đang dò la tin tức về nhà Feinter.
Họ có vẻ đã đoán trước được, và chuẩn bị sẵn ngay từ khi hai người tiến vào thành Tailor.
Nội dung cuộc trò chuyện với người nhà Altoris khá ngắn gọn: họ sẽ không tham dự vào vụ này bất kể ý muốn của Darmil.
Nói cách khác, nếu Darmil muốn thì tự đi mà làm.
Kì diệu thay, quy mô vụ việc của nhà Feinter lại hoàn toàn nằm trong khả năng của tổ đội Turan.
Nên nếu mở rộng, đây giống như một thử thách để xem liệu tổ đội Turan có thể giúp Darmil giải quyết vấn đề nó đang mắc phải.
Nói không chừng, chuyện nhà Feinter thất bại trước nhà Hointarous một cách đột ngột cũng chỉ là một sự sắp xếp.
– Thành ra đây là lỗi của tôi?
Darmil nhếch mép bảo, vẻ khó chịu.
– Không thể nói vậy.
Kull vội đáp, lại hơi suy nghĩ, tiếp tục:
– Pongru có sự lựa chọn của chính mình.
Đây là sự thật không thể thay đổi.
Còn về phần Natyr… chỉ cần có bên đứng ra chứa chấp, tin rằng nhà Altoris cũng sẽ không làm khó.
Nhưng thực tế đâu ai có lý do gì để chấp nhận Natyr, trừ việc để cô ta lần nữa làm nô lệ.
Lúc này, Darmil thật sự không muốn nhờ cậy vào đội trưởng, càng không muốn nghĩ tới gia đình mình.
Cả hai việc đấy chỉ càng chứng minh sự bất lực của nó.
– Kì thực, có biện pháp giải quyết cực kì đơn giản, lại vừa sức với chúng ta.
Kull vẻ e ngại nói, chừng như không muốn nhắc đến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Darmil thốt ngay:
– Như thế nào?
– Chúng ta đứng ra nhận cô ta.
– Phải rồi!
Darmil phấn khởi hô lên, lại rất nhanh xụ mặt, bảo:
– Chỉ là đánh tráo vấn đề mà thôi.
Làm vậy, Natyr vẫn là bị Pongru bỏ rơi.
Thậm chí càng tệ hơn là sau việc này, hai người sẽ không bao giờ có thể trở lại như xưa được nữa.
Có điều, nếu là nói về quan hệ khi xưa, giờ Pongru có thật cần quan tâm đâu, lại chăng có xứng đáng hay không.
Natyr có lẽ cũng nên tìm cuộc sống mới, hoàn toàn thoát khỏi sự phụ thuộc vốn có.
Là một sự xoay chuyển trong cuộc đời cả hai người.
Darmil trầm ngâm hồi lâu, bỏ mặc người đồng đội của mình đứng tựa lưng vào tường làm vẻ áy náy vì đã đưa ra một biện pháp tồi.
Những sự lựa chọn, và thay đổi bởi chúng hiện hữu ở trong cuộc sống của bất kì ai.
Darmil bất giác nghĩ về bản thân.
Nó không biết gì nhiều, chỉ có thể nghĩ, một cách ngu muội.
Ngay trước mắt đây, nó cũng cần phải lựa chọn, không phải vì ai khác.
Làng Naveur.
Nơi này được Kull nói ra khi Darmil hỏi thêm về việc thu nhận Natyr.
Turan chỉ từng nhắc qua cái tên này một lần, nhưng theo lời Kull thì đó là chỗ ở của không ít nô lệ người thú, và dường như đều thuộc sở hữu của đội trưởng.
– Chúng ta làm vậy có ổn không?
Darmil lo lắng hỏi.
Dính dáng tới Turan, nó không dám quyết định thay.
Tiếm quyền là chuyện nhỏ, nghịch ý cậu ta mới là chuyện lớn.
Có thần Istrant mới biết đội trưởng có suy tính gì cho ngôi làng ấy, cũng như cậu rằng cậu ta sẽ làm ra chuyện như thế nào nếu tính toán của mình bị làm hỏng bởi vài người đồng đội tự tiện quyết định.
– Lo làm gì! – Kull thốt – Chúng ta làm như vậy là đang giúp đội trưởng.
Cậu ta cảm ơn chúng ta còn không kịp.
Lời nói bậy bạ, Darmil dám chắc như thế.
Tuy nhiên, nó chẳng vạch trần Kull làm chi.
Trên thực tế, rất nhiều việc không thể cứ chờ Turan làm ra quyết định, rất phiền phức cho cả tổ đội.
Chỉ cần việc này không trái với bất kì lời dặn nào của đội trưởng là tốt rồi.
Sau đó nếu có bị trách mắng thì rút kinh nghiệm.
Turan đã nói qua, mọi người là một đội, không phải quan hệ cấp trên cấp dưới.
– Ừm… Cô ta định trốn đi thì phải.
Kull chợt bảo.
– Sao?!
Darmil nhíu mày thốt, xong liền vội vàng chạy tới cửa, vừa định mở ra thì đã bị cánh tay của Kull ngăn lại.
Nếu không phải tâm tình đã tạm thời ổn định nhờ tìm ra được cách giải quyết thì nó đã hất tay cậu ta ra một cách mạnh bạo, có khi còn đánh lên một trận luôn rồi.
– Nếu cô ta đã không muốn, cần gì phải ép.
– Kull nói – Cậu làm vậy là rất ích kỷ.
– Tôi biết.
Darmil gằn giọng.
Nó không chịu phép.
Ích kỷ hay không, nó vẫn muốn làm.
Biết nói thêm cũng chẳng ích gì, Kull đành tránh sang một bên.
Darmil lập tức mở toang cửa, và chỉ bằng mấy bước đã đuổi kịp cô nàng người mèo đang lén lút trốn đi, tóm chặt lấy cổ tay cô ta.
Natyr hoảng hốt, vừa định phản kích thì nhận ra đối phương là ai, đổi thành co người lại, giọng lí nhí e dè như đứa trẻ nít làm sai đang bị mắng:
– Tôi… tôi… tôi xin lỗi.
Cũng chẳng phải là Darmil khẳng định cô nàng định trốn đi.
– Hắn ta đáng để cô chịu khổ như thế này ư?!
Darmil hỏi một câu từ trong tâm can