Thành Tolhry, được con sông Bazuv uốn quanh từ bắc xuống tây, với hồ Terus ở phía tây nam và rừng Throz chỉ cách chừng hai trăm cây số ở phía đông.
Nhờ vị trí địa lý thuận lợi ấy mà nơi đây hoàn toàn có thể so sánh được với thành Kalre hay cả thủ đô Lipotan về độ trù phú.
Tuy nhiên, trên thực tế, bầu không khí bao lấy thành Tolhra lại tương đối ảm đạm, khiến cho người dân lẫn du hành giả đến rồi đều chỉ muốn rời đi càng sớm càng tốt.
Không có ngoại lệ.
Sở dĩ như vậy là bởi tòa thành nằm dưới dự quản lý của công tước Mansoin, nổi danh với các chính sách hà khắc và thậm chí có phần tàn bạo trong mắt nhiều người được áp dụng lên bất kì cư dân nào sinh sống trên lãnh thổ của mình.
Thuế tăng cường cho các cửa hàng buôn bán, đặc biệt là các loại vật phẩm, trang bị chuyên dùng cho du hành giả.
Người dân tùy theo Thần cấp sẽ phải tham gia các đợt tập trung càn quét và săn giết quái mỗi vài tháng, bất kể đang có công việc khác cần phải làm hay không.
Đặc biệt là phí ra vào thành, thứ đã được loại bỏ hoàn toàn ở các nơi từ sau Đại Thánh Thế.
Thành Tolhry không chỉ giữ lại chính sách này, mà còn tăng thêm số tiền phí, phí ra thành nhiều hơn gấp bội so với phía vào thành.
Chuyện đó làm cho những du hành giả vì bất đắc dĩ cần nghỉ lại trong thành sau khi đã trả phí vào, đến lúc ra thì rơi vào tình thế lưỡng nan; cuối cùng họ dù tức giận nhưng cũng đành bất lực mà trả thêm để được ra ngoài, trốn khỏi những chính sách khác của tòa thành.
Người dân không có tiền trả phí ra thành chỉ có thể chịu đựng các chính sách hà khắc.
Họ cật lực kiếm tiền, nhưng phần lớn đều không thuộc về bản thân.
Những người không trả nổi thuế phí hay phản đối tham gia các đợt tập trung đều sẽ bị định tội và đối xử chẳng khác gì nô lệ.
Hoàng gia Enria không xen vào những gì đang diễn ra ở thành Tolhry.
Vô số thư cáo trạng đã được gửi lên nhưng đều bị làm ngơ, chừng như ngầm cho phép.
Dần dà, mọi người đành chấp nhận thực trạng ấy, và tìm cách tránh khỏi hoặc trốn đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc cho những tai tiếng, công tước Mansoin vẫn nắm trong tay rất nhiều quyền lực, có ảnh hưởng lớn đến những quý tộc khu vực phía tây và tây bắc, bản thân cũng chính là kình địch của công tước Isgon – người nắm quyền khu vực phía đông và đông nam của vương quốc Enria.
Ngồi trên chiếc xe buýt chạy quanh ngoại ô thành Tolhry, Kull thuận tiện quan sát luôn khung cảnh khắp nơi đây.
Bầu không khí quả thật có ảm đạm, nhưng người dân thực tế không sống khổ cực như những gì mà người ta hay kể.
Thuế phí cao giúp cho tòa thành có được nguồn lực dồi dào để xây dựng các loại công trình và dịch vụ công chúng.
Như mạng lưới xe buýt trải khắp nơi là hoàn toàn miễn phí, chất lượng cũng là rất tốt.
Mặt khác, các mặt hàng nhu yếu phẩm được cung cấp với giá rẻ từ các cửa hàng, đồng thời đảm bảo số lượng luôn có sẵn đầy đủ.
Thế nên, người dân sống không khổ cực, nhưng cũng không sung túc.
Còn về phần bị định tội, đó là có thật.
Chỉ là dưới cái nhìn của Kull, những kẻ có năng lực mà không đi du hành, săn giết quái ở thời đại này toàn bộ đều là rác rưởi.
Tòa thành chịu sự bảo hộ của các vị thần có thể kéo dài bao lâu, chẳng ai dám nhắc tới hay bàn luận, nhưng cậu biết rõ rằng sẽ không là mãi mãi.
Một khi sự bảo hộ buông xuống, đám dân quèn tự nhiên sẽ biến thành một đám vô dụng thảm hại mặc cho bọn du hành giả tùy ý chà đạp, lấn ép.
Bản thân là một kẻ đã từng đứng lên từ vũng bùn dơ bẩn ấy, Kull không thể nào đồng cảm nổi.
Kẻ yếu, một khi có cơ hội, càng phải biết nắm lấy.
Nói đi cũng phải nói lại, Kull đồng thời không ưa nổi các chính sách thành Tolhry.
Quá gò ép, đặc biệt là với du hành giả đến từ bên ngoài, hay bất kì ai khác có ý định rời thành.
Mà cậu, chỉ là người khách đi ngang qua thôi.
Nếu chẳng phải vì một vài chuyện nhất định phải làm, Kull sẽ không bao giờ đặt chân tới đây.
Một nơi ảm đạm với đầy những điều gò bó, mặc cho mọi bất công thì một khi nổi loạn xảy ra cũng sẽ sớm chìm xuống bởi chẳng ai nhận được lợi ích gì.
Thế giới bên ngoài tòa thành đối với họ có lẽ còn đáng sợ hơn nhiều.
Thật sự vô vị.
Chiếc xe buýt tới trạm, dừng lại.
Kull hơi do dự trong giây lát rồi cũng quyết định bước ra ngoài.
Trời chiều mát lạnh.
Đoán chừng, đêm nay trời sẽ mưa.
Kull sải đều bước, vừa đi vừa huýt sáo gây chú ý cho không ít người xung quanh.
Thế nhưng họ cũng chẳng lấy đó làm li kì, hơi liếc mắt thì thôi, lại chìm đắm vào cuộc sống mưu sinh nhàm chán của mình.
Đường đi không xa, chẳng mấy chốc Kull đã tới trước một cánh cổng lớn, bên cạnh có một người lính canh.
Đối phương không buồn để ý tới cậu, nhưng rõ ràng chỉ cần bước tới thêm vài bước, một cuộc chiến không thể tránh khỏi sẽ nổ ra ngay.
Du hành giả, đặc biệt là những kẻ đến từ bên ngoài, hoàn toàn không được chào đón.
Kull muốn đến gần hơn, vậy thì phải xem cậu có bản lĩnh đó hay không.
Đối phương không yếu, Thần cấp tối thiểu không thấp hơn Kull; về phương diện chiến đấu, có lẽ thiên về phòng thủ hơn là tiến công.
Đáng nói hơn cả là nên có nhiều hơn một kẻ mà Kull cần đối phó ở đây, chỉ là giờ còn chưa xuất hiện.
Ngẫm nghĩ một hồi, Kull tặc lưỡi, cười trừ, đành chấp nhận sự thật: cậu không thể đánh thắng toàn bộ mà xông vào trong.
Đó đơn giản là đâm đầu