“Quản gia mới?” - Lâm Nhã Tịnh ngạc nhiên hỏi. Cô có chút vui mừng khi nghe tin này. Bởi vì quản gia Lâm đã để lại ám ảnh trong đầu cô với sự việc tối hôm qua, nếu như còn gặp lại bà ta, cô có thể sẽ làm ra điều điên rồ gì đó.
Thật tốt...
“Vâng, nhân lúc cháo còn nóng, tiểu thư mau ăn đi” - Quản gia Mạc từ từ múc cháo từ một cái tô lớn sang cái chén nhỏ đưa cho cô.
“Vậy quản gia cũ đâu rồi?” - Lâm Nhã Tịnh nhìn chằm chằm vào chén cháo đủ loại rau củ quả, còn đang bốc khói trong tay mình, trông chúng vô cùng ngon miệng nhưng cô lại không có cảm giác thèm ăn nào, nếu là trước đây, có người quan tâm cô thể này, cô nhất định sẽ hết sức vui mừng, cho dù không muốn ăn cô cũng sẽ ăn nhiệt tình.
Nhưng hiện tại bây giờ, cô chỉ cảm thấy nặng nề, gò bó.
Cập nhật sớm nhất tại.
“Việc này, tôi cũng không biết nữa, tôi vừa mới được thuê sáng hôm nay thôi” - Quản gia Mạc nhìn cô mà trả lời, từ giọng điệu đến nét mắt đều hiền từ, hòa nhã, dễ gần, không có một chút giả dối hay khinh thường nào đổi với cô giống như quản gia cũ. Lâm Nhã Tịnh bỗng nhiên không còn hứng thú với vấn đề này nữa, gật gật đầu: “Quản gia, chén cháo này tôi sẽ ăn sau, không biết Cửu gia có gì dặn dò hay không?” Lâm Nhã Tịnh ơi Lâm Nhã Tịnh, từ bây giờ cô thật sự biết cách ngoan ngoãn nghe lời chủ nhân rồi...
Cô thật sự phải làm thú cưng của anh ta sao? “Cửu gia, ngài ấy chỉ nói tôi chăm sóc cô, không có căn dặn gì khác” - Quản gia Mạc vừa nói dứt lời, Lâm Nhã Tịnh liền lên tiếng: “Nếu như vậy, tôi hiện tại muốn yên tĩnh, bà có thể ra ngoài trước không?” Quản gia Mạc như muốn nói thêm điều gì đó với cô, nhưng cuối cùng vẫn là im lặng bước ra ngoài. Lâm Nhã Tịnh thở dài, dựa lưng ra phía sau, gương mặt hướng ra bên ngoài cửa sổ, đôi mắt nhìn chăm chăm vào một khoảng không vô định. Cô cứ ngồi ngẩn người ở đấy, không biết thời gian đã trôi qua rất nhanh, bầu trời như trong phút chốc đã ngả dần về chiều tối.
“Tuyệt thực?” - Từ trong căn phòng im ẳng tối đen, Lâm Nhã Tịnh bỗng nhiên nghe thấy một tiếng nói phát ra, cô quay đầu lại mới thấy được dáng người đàn ông quen thuộc đang đứng ở cửa.
Trong đôi mắt thoáng qua tia hoảng hốt, nhưng cô không mún nói chuyện với anh, cô cúi đầu nhìn chén cháo vẫn còn nằm trong tay mình, không biết từ lúc nào mà nó đã trở nên nguội lạnh.
“Trả lời” - Âm thanh một lần nữa cất lên, ngữ khí ra lệnh mang theo tia không vui.
Không hiểu sao khi âm thanh truyền đến tai, Lâm Nhã Tịnh không kìm được bản thân mang theo chút hoảng loạn, lắp bắp: “Cửu gia, tôi...tôi không có ý định tuyệt thực, chỉ là không muốn ăn mà thôi”
Âu Dương Dạ Trạch cũng không bật đèn, đi thẳng vào trong phòng, đôi mắt liếc nhìn qua chén cháo còn nguyên trong tay cô, khóe môi khẽ nhếch lên một cách nguy hiểm: "Như vậy, vận động một chút, cho dễ ăn" Dứt lời, Lâm Nhã Tịnh bị Âu Dương Dạ Trạch trực tiếp mạnh mẽ kéo ra khỏi giường, chén cháo vì cô đột ngột đứng lên mà đổ ra bừa bãi.
Lâm Nhã Tịnh không khỏi cảm thán một tiếng, người giàu đúng là người giàu, không cần quan tâm đến cái giường bị bẩn, cũng chẳng cần tắc lưỡi tiếc đồ ăn bị đổ... “Tôi ăn, tôi ăn, tôi không đi có được không?” - Lâm Nhã Tịnh cố gắng ngăn cản hắn bước tiếp, bàn tay còn lại dùng sức cố gắng giải thoát cho cổ tay đang bị nắm chặt đến sưng đau.
Âu Dương Dạ Trạch không đáp lại cô một lời nào, vẫn một đường thẳng đi ra khỏi biệt thự.
Lâm Nhã Tịnh không muốn đi cùng hắn, chỉ bằng cái giọng điệu không vui của lúc nãy, cô cũng có thể biết được, chuyến đi này đối với cô, một chút cũng sẽ không dễ chịu.
"Cửu gia! Tôi không đi!" - Lâm Nhã Tịnh vừa nói xong câu này, cô liên bị