Âu Dương Dạ Trạch trước nay chỉ giết người, máu bẩn hết cả hai bàn tay này, chưa bao giờ chính bản thân hắn lại làm một việc nghĩa nào mà không có mục đích. Thế mà ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại đặt Lâm Nhã Tịnh nằm xuống sàn, làm biện pháp hô hấp nhân tạo cho cô.
Âu Dương Dạ Trạch tuy hành động nhất thời không suy tính, nhưng hắn cũng không phải loại người cứ băn khoăn xem xét mãi một chuyện không thôi. Nhất thời loại cảm xúc của ngày hôm nay lại bị hắn xem nhẹ... Có lẽ Lâm Nhã Tịnh chìm dưới nước không bao lâu, nên khi được Âu Dương Dạ Trạch cứu, không lâu lắm, cô liền mở mắt ho sặc sụa.
Ngay lúc Lâm Nhã Tịnh được cứu về sau khi đi một vòng quỷ môn quan, Âu Dương Dạ Trạch bóp lấy gương mặt nhỏ bé của cô, giọng nói mang theo thịnh nộ mà đến: “Lâm Nhã Tịnh, cô muốn tự tử?” Lâm Nhã Tịnh vừa từ cõi chết trở về, lá gan dường như to hơn.
Cô mỉm cười thản nhiên đáp lời: “Phải thì thế nào?” Cô chết thì thế nào? Ai sẽ quan tâm cô? Cô vốn dĩ không còn người thân nữa, cô không có tương lai nữa, ngay cả thứ còn lại duy nhất của cô là tôn nghiêm, cô cũng không giữ được, vậy chết đi không phải sung sướng hơn sao? Đôi con ngươi của Âu Dương Dạ Trạch dần sẫm màu.
Được lắm! Cô gái này là người đầu tiên dám tự tử trong biệt thự của hắn mà không được hắn cho phép! Bàn tay đang bóp mặt cô càng thêm dùng sức, điều này chứng minh chủ nhân của nó đang giận dữ đến mức độ như thể nào, nhưng cô không quan tâm.
Lâm Nhã Tịnh cười mỉa mai, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại như không muốn nhìn thấy hình ảnh của hắn thêm một giây phút nào nữa. “Tốt lắm" - Đột nhiên, Âu Dương Dạ Trạch buông tay ra, khen ngợi một câu, sau đó đôi mắt như tia tử ngoại mà nhìn thân thể trần trụi của cô từ đầu đến chân, cất lên tiếng nói lạnh lẽo: “Em muốn chết đến như vậy, tôi sẽ không cản, như vậy đi, em cứ tiếp tục, em đi rồi, tôi sẽ tìm một cô gái tên là Trương Phi Phi thay thế chỗ của em” Trương Phi Phi...
“Đồ bỉ ổi!” - Lâm Nhã Tịnh tức giận nhìn Âu Dương Dạ Trạch, cô thật hối hận tại sao trước kia bản thân không học nhiều câu chửi rủa một chút, để giờ phút này có thể “trổ tài” mà chửi tên cầm thú này! Trương Phi Phi? Đó không phải là tên của người bạn thân nhất của cô sao! Hắn đây là trắng trợn uy hiếp cô!
“Anh không sợ bị quả báo sao? Sớm muộn gì báo ứng cũng sẽ đổ lên đầu anh” - Lâm Nhã Tịnh vừa thốt lên câu rủa này, Âu Dương Dạ Trạch không hiểu vì sao lại như xem đó là một câu hài hước mà cười lên một tiếng.
Lâm Nhã Tịnh còn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra đã bị Âu Dương Dạ Trạch ôm ra khỏi phòng, quăng xuống giường lớn.
Đầu cô gặp một trận choáng váng, nhưng cô không cho phép mình mất đi tỉnh táo lúc này. Cô lập tức bò dậy, ánh mắt nhìn hắn đầy cảnh giác: “Anh lại muốn làm gì tôi?” “Không phải muốn chết sao? Tiếp tục đi, thân thể này thuộc quyền sở hữu của tôi, tôi làm gì cần phải thông báo sao?” - Âu Dương Dạ Trạch vừa nói vừa cởi áo trên người ra.
Lâm Nhã Tịnh bắt đầu hoảng loạn: “Anh muốn làm gì, anh muốn làm cùng với một xác chết sao? Anh đừng làm bậy, cho dù có làm cũng sẽ không có cảm giác đâu! Anh buông tha cho tôi đi có được không?” Âu Dương Dạ Trạch kịp thời bắt lại cánh tay của chủ nhân muốn bỏ trốn kia, sau đó áp dưới thân mình.
Cô lập tức không còn đường lui nữa, cô bị bao vây bởi cơ thể của anh. Âu Dương Dạ Trạch thấp giọng trêu đùa: "Có cảm giác hay không, phải thử mới biết được”
Lâm Nhã Tịnh cảm thấy đầu mình lại ập đến một trận choáng váng, tay chân như bị trút hết tất cả sức lực, khiến cô chẳng khác nào như một con búp bê trưng bày tủ kính, không thể tự điều khiển được bản thân, chỉ biết nằm đó mặc cho người ta sắp đặt.