Có lẽ cảm thấy Lâm Nhã Tịnh lại chuẩn bị nói dài dòng khuyên giải, Trương Phi Phi dứt khát cắt đứt lời nói của cô, tranh giành mà nói tiếp: “Nhã Tịnh, cậu là người thân với mình nhất, cũng là người hiểu mình nhất, cậu nghĩ cậu cứ nói thế này thì mình sẽ nghe lời cậu, ngoan ngoãn trở về sao?”
Khó khăn lắm mới có thể tìm thấy cô ấy, bảo cô cứ thế mà quay về? Đương nhiên là không được rồi! Nói đến đây, Trương Phi Phi ngừng một chút, nhìn vào mắt Lâm Nhã Tịnh, thấy cô ấy bắt đầu dao động mới tiếp tục lên tiếng: “Cậu cũng biết gia đình mình rất giàu có, ba mẹ mình cũng không phải là người ăn không ngồi rồi, bọn họ đều có địa vị trong xã hội, cũng có chút danh tiếng. Nếu như mình có mệnh hệ gì, chắc chắn bọn họ sẽ không bỏ qua. Ngược lại là cậu, cậu...cũng chỉ có một mình mình, nếu như mình không lo cho cậu...tóm lại mình không thể nhìn thấy cậu đơn thân độc mã đi vào miệng cọp mà không làm gì cả!” Lâm Nhã Tịnh nắm chặt tay Trương Phi Phi, muốn mở miệng nói gì đó.
Trương Phi Phi lại một lần nữa lên tiếng ngắt lời cô: “Được rồi! Cậu yên tâm, mình sẽ không làm gì dại dột cả, mình chỉ muốn biết cậu đang ở đâu, nếu như sau này có xảy ra chuyện gì, tớ còn có thể kịp thời đến giúp! Mình tuyệt đối sẽ không làm bất cứ chuyện gì! Mình thê! Mình chỉ cần biết cậu đang ở đâu mà thôi!"
Lâm Nhã Tịnh nhìn chăm chăm Trương Phi Phi hồi lâu như đang cổ nhìn ra lời cô ấy nói là thật hay giả.
Sau cùng nhận thấy được sự kiên quyết ở dưới đáy mắt kia, trong lòng bất lực mà gấp gáp nói: “Phi Phi! Không phải! Cậu nghe lời mình có được không?”
“Cứ như vậy đi! Mình ra ngoài trước!” - Dứt lời, Trương Phi Phi dứt khoát xoay lưng bỏ đi.
Lâm Nhã Tịnh cần cắn môi, xoay chuyển con mắt, nóng ruột đi qua đi lại trong nhà vệ sinh.
Cô thật sự không muốn Trương Phi Phi đi theo cô. Cô rất muốn kể cho cô ấy tất cả sự việc, rất muốn nói cho cô ấy, người đàn ông thật sự đứng đằng sau còn đáng sợ hơn gấp trăm lần, hắn ta thật sự sẽ giết người, còn có thể phi tang tất cả chứng cứ, hắn như nắm trong tay tất cả quyền sinh sát! Nhưng cô lại sợ...sợ cô ấy biết quá nhiều, Âu Dương Dạ Trạch sẽ không buông tha cho cô ấy.
Cô là người đi theo hắn, cô từng chứng kiến hết thảy, nỗi sợ hãi vẫn còn nằm ở đó, cô không muốn Trương Phi Phi cũng sẽ lâm vào tình cảnh như vậy! Tất cả mọi thứ, một mình Lâm Nhã Tịnh cô chịu là đủ rồi! Nhưng cô biết cho dù có nói thế nào thì chắc chắn cô cũng sẽ không can dự vào được hành động của cô ấy. Cô không thể khuyên được Trương Phi Phi, càng không thể nói với Triệu Tử Mặc, chỉ có thể nghĩ ra một cách... đưa Triệu Tử Mặc đến một nơi đông người, sau đó nhân cơ hội mà cắt đuôi Trương Phi Phi!
Phương pháp này nghe qua tính khả thi không lớn, nhưng đầu óc của cô hiện tại lại như bị ứ đặc, chẳng nghĩ được cách nào hay hơn nữa.
“Làm sao vậy? Vẻ mặt lại không vui thế kia, cô bị khi dễ à? Không sao đâu, cô có chỗ dựa lớn lắm. Là ai? Không cần sợ, cứ nói ra, bổn đại gia đây sẽ làm chủ thay cô!” - Triệu Tử Mặc vừa cười vừa nói, nhìn đến cô gái nào đó một đường đi chỉ chăm chăm nhìn xuống đất.
Lâm Nhã Tịnh đang tập trung suy nghĩ, không biết mình đã bước ra đây từ lúc nào, đột nhiên bị gọi tên, có chút túng quẫn trả lời: “Không có, tại tôi...đang đói thôi” Triệu Tử Mặc: ”...”
Triệu Tử Mặc cũng không có truy vấn nhiều, vừa ăn vừa nói: “Tôi mới vừa đổi món cho cô, món súp này đang được rất nhiều người ưa chuộng, cô nếm thử xem”
Lâm Nhã Tịnh ngồi xuống ghế, ăn được vài muỗng cho có lệ rồi ngẩng đầu nói với Triệu Tử Mặc, tạo ra vẻ mặt