Lâm Nhã Tịnh đã từng nghĩ bản thân không nên ghét ông. Cô đã từng nghĩ có lẽ ông có nỗi khổ riêng nên mới có thể làm ra loại chuyện khiến cô tổn thương.
Cô đã từng nghĩ khi gặp lại, cô sẽ tha thứ cho ông, chỉ cần hai người có thể gặp lại... Nhưng là khi thực sự gặp lại, cô mới biết được ông thật sự đã không cần cô lâu lắm rồi...
“Cha, người không hỏi con...kể từ ngày hôm đó con đã sống ra sao ư?” - Lâm Nhã Tịnh nhìn ông, giọng nói mềm nhẹ như là thủ thỉ lại như mang theo tia hy vọng nhỏ bé, rất nhỏ bé...
“Ây ya, Con bé này! Cần gì phải hỏi nữa chứ, con nhìn đi. Ăn mặc thì hàng hiệu, còn đến nhà hàng sang trọng ăn cơm, bên cạnh con còn có một vị đại gia ăn mặc bảnh bao như thế kia mà” - Nói rồi, ông còn cười vui vẻ, như là an ủi mà vuốt vuốt tóc cô nói tiếp: “Con gái, cha thật sự đang rất khó khăn, con...”
Cập nhật sớm nhất tại.
Lâm Nhã Tịnh cúi đầu, những lời nói sau đó của ông, tai cô không nghe thấy nữa, mắt cô như rơi vào khoảng không của bóng tối, không nhìn thấy gì cả, không nhìn thấy gì nữa...
“Thật sự chỉ vì tiền sao?”
Lâm Nhã Tịnh cất tiếng quá đột ngột, ông Lâm không phản ứng lại kịp, sững sờ trong chốc lát, rồi mới nói tiếp: “Thật ra chỉ là nhu cầu thiết yếu mà thôi, ai trên đời này lại không cần tiền cơ chứ?”
Phải! Ai trên đời lại không cần tiền cơ chứ?
Lâm Nhã Tịnh nhìn ông. Nước mắt không tự chủ được mà chảy ra ngày một nhiều, vết thương tưởng rằng đã lành rồi nhưng không ngờ khi gỡ miếng băng gạc, mới biết nó luôn không ngừng rỉ máu.
Lâm Nhã Tịnh giống như muốn bùng nổ, giọng nói ngày một to dần như là muốn trút hết tất cả tâm sự cùng nỗi khổ của bản thân, nghẹn ngào ngay cả câu từ đầu đuôi cũng không rõ, nếu không phải là người trong cuộc sẽ không tài nào hiểu được.
“Cho nên cha mới không cần con nữa? Nói một tiếng bán liên bán? Cho đến hôm nay gặp lại, cha cũng không thèm hỏi con, những ngày tháng qua, con đã sống như thế nào? Cho nên cha đành lòng đánh đổi tất cả chỉ vì tiền! Chỉ vì tiền thôi sao? Nên cha đánh sập ước mơ của con, tương lai của con, thân thể con, trái tim con! Cha! Người rốt cuộc xem con là gì? Người xem con là gì đây? Có phải ngay từ ban đầu, cha cũng chỉ coi còn là vật để hái ra tiền thôi có đúng không? Cha, rốt cuộc người có từng yêu thương con hay không?”
“Cha đương nhiên yêu thương con rồi, làm sao vậy, ngoan, không khóc, không khóc nữa” - Ông Lâm miệng cười hiền hòa, vừa dịu dàng vỗ vỗ lưng cô vừa cất giọng an ủi.
Lâm Nhã Tịnh nhìn ông rất lâu. Cô cố gắng cắn môi mình để bản thân không bật lên tiếng nức nở. Cô là con gái ông! Là con gái của ông! Đã sống cùng ông hai mười năm nay, lần đầu tiên cô mới chợt phát hiện ra, hóa ra người thân duy nhất của cô là như thế này sao? Miệng ông nói yêu thương cô, quan tâm cô, nhưng tại sao đôi mắt lại lạnh nhạt thế kia? Cô bỗng nhiên phì cười một tiếng.
Lâm Nhã Tịnh một lần nữa ngẩng đầu nhìn ông, cố nén nỗi đau, trấn tĩnh mà nói:”Cha, người cần tiền sao? Con không có tiền” Ông Lâm nghe vậy khựng lại một chút, nửa tin nửa ngờ mà nói: “Con nói thế nào vậy? Sao lại không có tiền chứ, con đừng lừa gạt cha” Cô muốn thử, thử một lần cuối cùng, thử xem trong trái tim ông, ở đó có tiền hay là có cô.
Lâm Nhã Tịnh lắc lắc đầu, giọng nói tuy hơi run nhưng vẫn rất rõ ràng: “Con không có lừa cha, con hiện tại đến đây để xin việc thôi. Cha, cho dù con không có tiền, nhưng sau này, con sẽ có lương...”
Chưa đợi cô nói hết, ông Lâm đã ngắt lời cô, xanh mặt mà nói: “Chỉ là đến xin việc thôi sao? Đồ vô dụng! Biết sớm đã không nuôi mày! Ngay cả bị bán đi thế này cũng không ai thèm thân thể mày ư? Hay bọn