Đường Thiên Y buổi sáng sớm đã thức dậy, ở dưới phòng bếp làm một bữa sáng thịnh soạn.
Nếu như theo thông thường, đáng lẽ ra ngày giáng sinh hôm qua, hai anh em bọn họ sẽ ăn chung với nhau một bữa cơm. Nhưng là...
Đường Thiên Y thở dài, trong một phút mất tập trung, lưỡi dao sắc bén liền không có mắt mà cứa sâu vào tay. Cô rầu càng thêm rầu....
Nghe thấy tiếng động từ trên lầu đang ngày một phát ra càng gần, Đường Thiên Y tò mò ló đầu ra xem.
"Chị Nhã Tịnh? Chị dậy sớm như vậy? Là đói bụng sao? Em còn tưởng chị sẽ không dậy nổi nữa cơ" - Đường Thiên Y vui vẻ hạ dao xuống, chạy đến bên cạnh Lâm Nhã Tịnh.
"Sao mặt chị lại đỏ như vậy? Không phải là hai người sáng nay...." - Đường Thiên Y còn chưa nói xong,
Lâm Nhã Tịnh lập tức đã bịt miệng cô lại.
"Không có! Không làm gì hết!"
Cô chỉ là vì một lời nói mà đỏ mặt đó có được không?! Đương Thiên Y cong cong đôi mắt, cười đến gian xảo: "Sao lại có thế không làm gì hết nha! Tối hôm qua chị quả nhiên lợi hại! Quả nhiên thục nữ khi uống rượu vào, tất cả đều sẽ trở thành lưu manh!"
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Đường Thiên Y không những nói lời khoa trương mà còn giơ lên ngón tay cái minh họa, hai mắt sáng lấp lánh ngưỡng mộ. Lâm Nhã Tịnh cảm thấy mình muốn điên rồi! Vội vàng kéo Đường Thiên Y ra một góc khuất, khẩn trương mà hỏi: "Tối hôm qua chị đã làm gì rồi hả?!"
Tại sao cô một chút cũng không nhớ. Đường Thiên Y há miệng mở miệng đều là khen ngợi cô, thậm chí còn cất giọng cười biến thái: "Chị không cần lo đâu chị dâu! Em nói cho chị nghe, tối hôm qua em khát nước, muốn xuống bếp lấy một ly nước ngọt, không ngờ tới nhìn thấy chị đang ngồi lên người Cửu gia, xé đi áo sơ mi của ngài ấy, còn nói cái gì mà thức ăn này thật ngon, phải cần một cái! Còn nữa, còn nữa, vậy mà Cửu gia lại vô cùng phối hợp nằm im cho chị căn... Một lát sau, chị còn nằm dưới sàn ăn vạ, khóc lóc đòi ôm...” "Đủ rồi! Đừng nói nữa, đừng nói nữa" - Lâm Nhã Tịnh ôm lấy mặt mình, cảm nhận nhiệt độ của bản thân không ngừng tăng cao. Sáng nay cô thức dậy còn thắc mắc tại sao một buổi tối không ăn gì mà cô lại không thấy đói....hóa ra rằng bản thân đã ăn đại ma vương đến chướng bụng! Nội tâm gào thét đau khổ, cô thật sự chỉ muốn chết đi cho xong! Làm sao cô có thể làm những chuyện như thế này chứ!
"Chị Nhã Tịnh, chị làm đến mức như vậy, mà Cửu gia vẫn không động dục sao?" - Đường Thiên Y mở to hai mắt long lanh hóng chuyện...
Lâm Nhã Tịnh không thèm nói chuyện với con người này nữa, xoay người trực tiếp đi vào phòng bếp. Lúc Đường Thiên Y đang cố mặt dày mà bám đuôi truy hỏi, trong căn phòng lại xuất hiện thêm một người.
"Lâm tiểu thư, tôi...có thể nói chuyện với cô một chút không?” Lâm Nhã Tịnh quay đầu, mới thấy được là Tô Từ đang cúi đầu, đứng ngay cửa.
"Ừm..được, đợi tôi một chút” - Lâm Nhã Tịnh đi đến bồn nước, rửa sạch hai tay dính dầu mỡ của mình, sau đó định rời đi, Đường Thiên Y níu lại cánh tay cô, thì thầm nhỏ bên tai đủ cho hai người nghe: "Cẩn thận một chút, đừng bị cô ta lửa, cô ta không phải người tốt đâu!"
Lâm Nhã Tịnh gật gật đầu: "Chị biết rồi"
Lâm Nhã Tịnh đi theo Tô Từ ra ngoài vườn hoa ở bên ngoài biệt thự.
Nói ra cũng thật kỳ lạ, căn nhà này không có người ngoài bước vào, mà Âu Dương Dạ Trạch cũng không thường xuyên đến đây, vậy mà những loài hoa ở khu vườn nhỏ này vẫn sống tốt theo từng năm tháng. "Lâm tiểu thư, tôi biết, ấn tượng ban đầu cả hai đều không tốt.
Tôi cũng không muốn nhiều lời vô ích. Những lời nói trước đây, nếu như làm tổn thương đến cô, tôi thật xin lỗi" - Tô Từ đứng trước mặt Lâm Nhã Tịnh, xoay một nửa người về phía cô. Lâm Nhã Tịnh chỉ có thể thấy một bên sườn mặt nhiễm một tầng u buồn.
"Thật sự cho đến bây giờ, tôi vẫn không thích cô cùng Đường Thiên Y. Dạ Trạch, Tư Phàm và tôi từ nhỏ đã chơi cùng nhau,