Lựa chọn vào lúc này để đi đến đương nhiên là đế ra oai phủ đầu. Ngày hôm qua, Âu Dương Dạ Trạch đi điều tra, đương nhiên bà cũng không ngốc đến mức không biết đang xảy ra chuyện gì.
Âu Dương Tư Phàm ra ấn nút điều khiển từ xa, cánh cổng bên ngoài từ từ mở ra.
Âu Dương phu nhân bước vào, điều đầu tiên chính là gỡ xuống kính mát liếc nhìn quanh một lượt.
Trong phòng hiện tại chỉ có ba người, là Âu Dương Tư Phàm, Âu Dương Dạ Trạch và Tô Từ. Còn Đường Thiên Y và Lâm Nhã Tịnh đã được đưa lên trên lầu. Đây không phải thời điểm thích hợp để hai người gặp lão bà này.
Đường Thiên Y kéo Lâm Nhã Tịnh chạy đến phòng mình, vô cùng thần bí đóng cửa lại, sau đó khóa cửa.
Lâm Nhã Tịnh liền thấy làm lạ: "Thiên Y..."
"Suyt, em cho chị coi cái này hay lắm!" - Đường Thiên Y nhẹ nhàng lục trong một góc sâu của tủ quần áo, lấy ra một chiếc điện thoại.
Điện thoại? Mặt Lâm Nhã Tịnh có chút ngốc... Nhưng sau khi Đường Thiên Y bật lên, cô mới biết được, đó không chỉ là một chiếc điện thoại bình thường, nó kết nối với camera được đặt ở trong phòng khách! Lâm Nhã Tịnh có chút bất ngờ: "Camera này là em tự lắp ở dưới à?”
Đường Thiên Y gãi đầu, có hơi gượng mà trả lời: "Lúc trước chỉ là phục vụ cho công việc thôi, đến cả Tư Phàm cũng không biết đâu, chị đừng nói với ai nhé! Dừng một chút, lại thấy sắc mặt Lâm Nhã Tịnh hơi lạ, Đường Thiên Y lập tức giơ ba ngón tay lên trời thề thốt: "Em tuyệt đối chỉ là muốn xem thôi, chứ không có ý định gì xấu nữa đâu!"
Cuối cùng hai người đều chăm chú nhìn vào màn hình.
Người phụ nữ đặt chân vô nhà khiến cô vô cùng chú ý. Tư thế cao ngạo, trên người mặc một chiếc đầm ôm sát, một dáng người thật sự vô cùng hoàn hảo.
Người này chính là mẹ của Âu Dương Dạ Trạch sao? Là người mà sau này cô sẽ gọi là mẹ chồng? Nhìn qua quan hệ của bọn họ thật sự không tốt lắm.
Trở lại căn phòng khách lúc này, Âu Dương Dạ Trạch vẫn ngồi bình thản trên ghế, không có dấu hiệu sẽ đứng lên.
Âu Dương phu nhân khẽ nhướng một bên lông mày, sau đó cũng làm như không thấy Âu Dương Dạ Trạch, đi đến bên ghế ngồi xuống, tự nhiên như mình là chủ nhân của căn nhà này.
"Ngày Giáng Sinh sao mấy đứa không về ăn một bữa cơm, Tư Phàm, Tô Từ ngày hôm qua mẹ chờ các con thật lâu" - Lời nói hiền hòa gần gũi đúng chuẩn một người mẹ máu mực tràn đầy tình thương, chẳng qua...từ đầu đến cuối bà đầu không nhìn, không nhắc đến Âu Dương Dạ Trạch như hắn không hề tồn tại ở nơi này.
Lâm Nhã Tịnh cách một màn hình, trong lòng có chút xót xa. Từ nhỏ anh phải sống trong một gia đình thế này sao? Đường Thiên Y không suy nghĩ nhiều như vậy, dù sao cô cũng không muốn theo dõi bọn họ để tình báo gì nữa, nên toàn bộ tâm trí đều tập trung lên Âu Dương Tư Phàm, bĩu môi: "Bà ta lại muốn làm mai chồng em với Tỏ Từ đấy! Thật đáng ghét!"
Nếu như không phải Âu Dương Tư Phàm uy hiếp, cô nhất định sẽ chạy đến đánh dấu chủ quyền, không đế cho bà ta sủa bậy! Âu Dương Tư Phàm cười cười, chậm rãi đi đến chỗ trống bên cạnh Âu Dương Dạ Trạch ngồi xuống.
Đôi mắt đang cong cong thể hiện sự vui vẻ của Âu Dương phụ nhân dần co lại, mơ hồ có thể nhìn thấy dưới đáy là một ngọn lửa đang bắt đầu chảy.
Âu Dương Tư Phàm lựa chọn chỗ ngồi bên cạnh Âu Dương Dạ Trạch trước mặt bà, chính là một lời tuyên chiến, thể hiện sự lựa chọn của hắn.
Tô Từ nhìn thấy tình thế này liền chạy đến bên cạnh Âu Dương phu nhân ngồi xuống tươi cười trò chuyện: "Con tưởng hôm qua bác sẽ đi với bác trai, ăn một bữa cơm lãng mạn dưới ánh nến, nên không dám làm kỳ đà cản mũi đấy ạ"
Âu Dương phu nhân thân thiết vỗ vỗ bàn tay Tô Từ, nói lời trách cứ: "Sao con có thể là kỳ đà cản mũi được chứ, người không hoan nghênh còn có thế mặt dày xuất hiện, không phải ai cũng hiểu chuyển như con. Cơ mà Tô Từ, sao